“Hiểu Tinh vẫn luôn khóc lóc gọi cậu, cậu mau tới đây đi!”
Cố Mạc Hàn không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Khi anh chạy đến bệnh viện, Chu Hiểu Tinh vẫn đang được cấp cứu.
Mẹ Chu vừa nhìn thấy anh lập tức oà khóc.
“Mạc Hàn, cậu tới rồi, cậu chạy đi đâu vậy?”
“Cậu có biết tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không? Sau khi Hiểu Tinh xảy ra chuyện vẫn luôn gọi tên cậu, con bé khóc gọi cậu, chỉ hy vọng cậu có thể ở bên cạnh nó, nhưng gọi cho cậu thế nào cũng không nghe máy.
”
“Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu lại chạy đi tìm ả hồ ly tinh kia không?”
Bà Chu nói xong, đột nhiên khóc lóc túm lấy quần áo Cố Mạc Hàn.
Cố Mạc Hàn biết mình đuối lý, cũng biết mình mắc nợ quá nhiều trong chuyện này.
Vì vậy, anh chỉ đứng đó mà không có bất kỳ phản kháng nào.
Mẹ Chu thấy anh không có phản kháng gì, ngược lại càng phát điên hơn.
Bà ta duỗi tay, trực tiếp nắm lấy mặt Cố Mạc Hàn.
Trên khuôn mặt đẹp trai kia nhanh chóng xuất hiện hai vết máu đỏ tươi, rách da, máu rất nhanh chảy xuống hai má.
Mẹ Chu vẫn không chịu bỏ qua, bà ta vẫn vừa khóc vừa đấm Cố Mạc Hàn như cũ.
“Cố Mạc Hàn, cái thứ không có lương tâm, cậu có biết lúc trước Hiểu Tinh nhà chúng tôi đã cứu cậu hay không.”
“Nếu không phải Hiểu Tinh nhà chúng tôi ngày đêm ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, cậu đã sớm chết rồi.
Cậu không chỉ không biết ơn, còn đối với chúng tôi lấy oán báo ân.
”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu Hiểu Tinh xảy ra chuyện gì, cậu không xong với tôi đâu.”
Cuối cùng, cha Chu nhìn không nổi nữa, đi lên ôm mẹ Chu.
“Bà bình tĩnh chút, tôi biết bà rất tức giận, nhưng hiện tại quan trọng nhất là Hiểu Tinh và đứa bé trong bụng nó.”
“Hiện tại bác sĩ còn đang cấp cứu ở bên trong, cần không gian yên tĩnh, bà ầm ĩ náo loạn, vừa khóc vừa đánh, không có lợi cho việc cấp cứu.”
Có thể là những lời này có tác dụng, mẹ Chu buông Cố Mạc Hàn ra, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tiếp theo là chờ đợi.
Cố Mạc Hàn vẫn tựa vào tường.
Anh sợ.
Trái tim như rơi xuống đáy.
Không chỉ sợ đứa nhỏ vô tội mất đi, còn sợ lỡ như Hiểu Tinh có chuyện, vậy anh và Nam Khuê kiếp này sẽ hoàn toàn không thể đến với nhau.
Cho dù anh có cặn bã đến đâu, cũng không thể bỏ qua tính mạng của một phụ nữ yêu anh sâu đậm, rồi đi sống với một ngừoi phụ nữ khác sống phần đời còn lại.
“Cho nên Hiểu Tinh, cầu xin em, nhất định phải tỉnh lại.”
Có lẽ tiếng lòng của anh đã bị ông trời nghe chứng giám.
Mười phút sau, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt.
Bà Chu là người đầu tiên xông lên: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”
“Bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sức khỏe bị tổn hại rất nhiều, sau một thời gian hồi phục có thể xuất viện.”
Nghe đến đây, bà Chu mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, ông Chu hỏi: “Còn đứa trẻ trong bụng nó thì sao?”
Bác sĩ nhìn về phía họ với một khuôn mặt xin lỗi: “Xin lỗi, thai nhi đã không có dấu hiệu của sự sống khi đưa đến đây, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Trái tim Cố Mạc Hàn chợt đau.
Ngay sau đó, bà Chu đã điên cuồng chạy tới: “Cố Mạc Hàn, do cậu, đều do cậu.”
“Nếu không phải cậu đi tìm ả hồ ly tinh kia, Hiểu Tinh sao lại té ngã, cháu ngoại của tôi sao lại mất chứ?”
“Cố Mạc Hàn, cậu nhớ kỹ, cả đời cậu luôn có lỗi với Hiểu Tinh nhà chúng tôi.”
Phát tiết xong, cha Chu và mẹ Chu đẩy Chu Hiểu Tinh trở về phòng bệnh.
Cố Mạc Hàn đi theo phía sau, chỉ nhìn từ xa, bởi vì mẹ Chu không cho anh tới gần.
Vào giờ ăn tối, điện thoại của anh reo lên, là Nam Khuê gọi.
“Mạc Hàn, em bảo người nấu rất nhiều món anh thích ăn, lát nữa anh tới ăn cơm tối không?” Nam Khuê cười ôn nhu, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Nhưng anh lại không cách nào đồng ý.
Ngực khẽ nhíu lại, Cố Mạc Hàn nhẹ nhàng đáp lại.
“Em ăn trước đi, hôm nay anh không qua được.”
“Ồ, vậy được rồi, vậy chờ anh xử lý xong tất cả mọi chuyện rồi lại đến, không sao, em chờ anh.”
Cúp điện thoại, Nam Khuê nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc hương vị trước mắt, tâm trạng đặc biệt vui sướng.
Chỉ là giờ phút này cô hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên Chu Hiểu Tinh..
Chu Hiểu Tinh tỉnh lại, là lúc nửa đêm.
Cô ta vừa mới mở mắt ra, bà Chu lập tức quan tâm nhào tới: “Hiểu Tinh, cuối cùng con cũng tỉnh lại, con doạ mẹ sợ muốn chết, con biết không?”
Chu Hiểu Tinh nhìn bà Chu đang khóc, lại nhìn ngọn đèn chói mắt trên đỉnh đầu, mờ mịt nói.
“Mẹ, con bị sao vậy? Bây giờ con đang ở đâu?”
“Con bị ngã ở nhà, mẹ đưa con đến bệnh viện, con quên rồi sao?”
Mẹ Chu vừa nói, Chu Hiểu Tinh lập tức nhớ lại.
Đột nhiên, cô ta hoảng sợ chạm vào bụng, lo lắng hỏi: “Vâng, mẹ, đưa bé, con của tôi như thế nào? Nó không sao chứ?”
Nghe nói như vậy, cha Chu trầm mặc, mẹ Chu cũng yên lặng lau nước mắt.
Chu Hiểu Tinh là người thông minh, cô nhận ra điểm khác thường ngay lập tức.
Cử động đôi môi, cô ta không thể tin được, gian nan mở miệng: “Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ nói với con là con của con không sao đi, nó vẫn ổn, nó vẫn còn khỏe mạnh trong bụng con, phải không?”
“Mẹ, mẹ nói chuyện đi, mẹ mau nói đi.”
“Con cầu xin mẹ, mẹ hãy nói bảo bối của con vẫn ổn đi?”
Chu Hiểu Tinh chất vấn giống như điên rồi.
Nhưng mặc kệ cô ta hỏi thế nào, cũng không có bất kỳ ai đáp lại.
Cuối cùng, cô ta gào mệt, cuối cùng ngồi trên giường, sau đó thất thần ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà không ngừng rơi nước mắt.
“Mẹ, tại sao?”
“Mẹ nói xem đây là vì sao?”
“Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với con như vậy?”
Nói xong, cô ta nhắm mắt lại, từng hàng nước mắt từ khóe mắt đau khổ chảy xuống.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của cô ta, mẹ Chu cũng khó chịu theo.
Nhưng bà không làm được cái gì, chỉ có thể nắm lấy tay Chu Hiểu Tinh, yên lặng rơi nước mắt.
“Hiểu Tinh, con đừng khóc, nghe lời mẹ nói, nhất định phải dưỡng thân thể cho tốt, các con còn trẻ, sau này nhất định sẽ có con biết không?”
Chu Hiểu Tinh lại nhìn trần nhà, vô thần lắc đầu.
“Mẹ, mẹ không hiểu, chúng con sẽ không có bảo bối nữa.”
“Không được nói bậy, sau này cơ hội còn nhiều, con nhất định sẽ mang thai.”
“Nhưng mẹ…” Chu Hiểu Tinh nói đến một nửa, đột nhiên ấm ức khóc lên: “Mẹ không biết, từ sau khi anh ấy tỉnh lại, không còn ở chung phòng với con nữa, thậm chí còn không muốn chạm vào con, làm sao con lại mang thai được chứ?”
“Cái gì?”
Bà Chu kinh ngạc, không thể tin nhìn về phía con gái của mình.
“Hiểu Tinh, con nói có thật không?”
“Ừm, hoàn toàn là sự thật.”
Mẹ Chu cảm thấy rất ngoài ý muốn, con gái của bà ta bất kể là dáng người hay là vẻ mặt, đều không thua kém gì ai, làm sao có thể có người đàn ông ngồi chính trực như vậy chứ?
“Con đừng suy nghĩ lung tung, có thể là nó nghĩ con đang có thai, cho nên mới không chạm vào con, chờ hai đứa kết hôn rồi, sau này nhất định sẽ có con.”
Kết hôn?
Chu Hiểu Tinh cười chua xót: “Mẹ, mẹ cảm thấy chúng con còn có thể kết hôn sao?”
“Tại sao không? Đều do nó hại con gặp nguy hiểm như vậy, hại mất đi bảo bảo, nó nhất định phải chịu trách nhiệm, cuộc hôn nhân này, nó muốn cũng phải làm, dù không muốn cũng phải làm.”.