Chu Hiểu Tinh lại lắc đầu: “Mẹ, vô dụng thôi.”
“Con và anh ấy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tính cách của anh ấy con là người hiểu rõ nhất, anh ấy không muốn làm chuyện gì, thì không ai có thể ép buộc được anh ấy.”
“Mẹ biết gì không?” Thật ra…”
Nói đến đây, Chu Hiểu Tinh đau đớn khóc.
“Thật ra ngày hôm qua anh ấy đã đề nghị chia tay với con, đề nghị giải trừ hôn ước, là con không dám đối mặt, là con quá sợ hãi, cho nên mới không biết phải làm sao.”
“Mẹ, con sẽ mất đi anh ấy.”
“Mẹ có biết con khó chịu thế nào không? Khi con nghĩ tới anh ấy sẽ rời bỏ con, con cảm thấy mình không thể thở được.”
Mẹ Chu đưa tay ôm chặt Chu Hiểu Tinh.
Đồng thời an ủi: “Mất đi thì mất thôi, theo mẹ, đàn ông như vậy cũng không có gì tốt.”
“Con đã mang thai, còn đi ra ngoài mập mờ bới người phụ nữ khác, vừa nghĩ đến con phải chịu được những khổ sở này, mẹ chỉ hận không thể xông lên xé nó.”
Chu Hiểu Tinh vội vàng gọi to: “Mẹ,đừng.”
“Con yêu anh ấy, con thật sự yêu anh ấy.”
“Cầu xin mẹ, mẹ, mẹ đừng trách anh ấy, con biết anh ấy nhất định không phải cố ý, nếu anh ấy biết chuyện của đứa trẻ, cũng sẽ rất buồn.”
Mẹ Chu đau lòng vỗ lưng cô ta: “Đứa bé ngốc, rốt cuộc con muốn bị lừa đến khi nào nữa? Cậu ta căn bản không thích con, nếu không làm sao nhẫn tâm để cho con chịu khổ nhiều như vậy?”
“Không.” Chu Hiểu Tinh lại rất có sức phản bác lại: “Anh ấy yêu con.”
“Con rất chắc chắn, trong lòng Mạc Hàn thích con, anh ấy chỉ là bởi vì thích mới mẻ mới nhất thời bị người phụ nữ kia hấp dẫn, chờ anh ấy chán rồi, mệt rồi, anh ấy nhất định sẽ nhận ra con tốt.”
“Anh ấy nhất định sẽ nhận ra người anh ấy yêu nhất chính là con.”
Ngoài cửa, tâm trạng Cố Mạc Hàn rất hổn loạn.
Đặc biệt là sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện này, anh càng trở nên nặng nề hơn.
Anh xin lỗi Hiểu Tinh, cũng có lỗi với đứa trẻ.
Dù như vậy, nhưng Hiểu Tinh lại không có chút oán hận nào với anh, mỗi một chữ một câu cô ta nói, đều suy nghĩ cho anh.
Nhưng còn anh thì sao?
Anh lại tàn nhẫn như vậy, hết lần này đến lần khác vô tình làm tổn thương cô ta.
“Hiểu Tinh, thực xin lỗi!”
“Ở trước mặt em, em trông quá nhỏ bé.”
Cố Mạc Hàn dựa theo vách tường trượt xuống, sau đó ngồi xổm trên mặt đất.
Anh không nhớ rõ mình ngồi xổm trên mặt đất bao lâu, chỉ biết lúc muốn đứng dậy, toàn thân đã tê dại, không có một chút sức lực nào.
Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có tự trách.
Lúc mẹ Chu từ trong phòng đi ra, Cố Mạc Hàn vẫn như cũ chờ ở đó.
Nhìn thấy anh, mẹ Chu làm vẻ mặt lạnh lùng.
“Nảy giờ cậu đứng ở bên ngoài, chắc cậu đều đã nghe thấy lời Hiểu Tinh nói.”
“Đã là lúc này rồi, con bé cũng không trách cậu một chữ nào, trong lòng nó đều nghĩ cho anh, thậm chí nó còn không biết làm thế nào để nói chuyện đứa trẻ với cậu.”
“Nhưng còn cậu thì sao? Cậu đã làm gì?”
Cố Mạc Hàn cúi đầu, anh không nói một lời.
Bởi vì anh biết, những gì mẹ Chu nói đều là sự thật.
Trời sáng rồi.
Bà Chu mua một ít đồ ăn sáng nhẹ đi vào.
Bên trong truyền đến giọng nói của Chu Hiểu Tinh: “Mẹ, con nằm viện, mẹ không gọi điện thoại cho Mạc Hàn sao?”
“Gọi rồi!”
“A?” Chu Hiểu Tinh không thể tin nhìn về phía cô: “Vậy tại sao anh ấy vẫn chưa đến thăm con?”
“Mẹ, mẹ chắc đã nói chuyện của con cho anh ấy biết rồi chứ? Bây giờ trời đã sáng rồi.”
“Mẹ nói xem, anh ấy có phải thật sự quyết tâm chia tay với con không, cho nên ngay cả con mất đi đứa bé, con ở trong bệnh viện, anh ấy cũng không muốn gặp con một lần.”
“Mẹ…”
Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh nhào vào lòng mẹ Chu, đau lòng khóc.
Mẹ Chu đau lòng an ủi cô ta: “Không phải, Mạc Hàn nói, mười phút nữa nó tới.”
“Thật sao?”
Quả nhiên, trong mắt Chu Hiểu Tinh chợt có ánh sáng.
Người cũng tràn đầy kỳ vọng.
“Thật, sao mẹ có thể lừa con chứ? Mẹ hứa cậu ta sẽ xuất hiện trước mặt con trong 10 phút nữa.”
“Ừm, vậy con chờ anh ấy đến.”
Mẹ Chu nhanh chóng từ phòng bệnh đi ra ngoài.
Bà ta trực tiếp đưa mắt nhìn cố Mạc Hàn: “Hiểu Tinh vừa nói gì chắc cậu đều nghe thấy rồi, con bé muốn gặp cậu, tôi không muốn làm nó thất vọng.”
“Còn có mười phút nữa, anh mau sửa soạn cho mình chút đi.”
“Được.”
Mười phút sau, Cố Mạc Hàn đi vào phòng bệnh.
“Hiểu Tinh…”
Vừa mới mở miệng gọi tên cô ta, trong đôi mắt Chu Hiểu Tinh đã tràn đầy nước mắt.
“Mạc Hàn, thật sự là anh sao?” Nước mắt lập tức của cô ta chảy ra như một vòi nước.
Cố Mạc Hàn đi tới, vừa đến bên giường, Chu Hiểu Tinh đã nhanh chóng ôm lấy anh.
“Mạc Hàn, anh đến thăm em rồi, anh vẫn còn quan tâm em, lo lắng cho em đúng không?”
“Mạc Hàn, thực xin lỗi, em không bảo vệ tốt bảo bối của chúng ta, anh trách em đi, đều do em không cẩn thận, em biết anh vẫn luôn muốn có một tiểu công chúa, bác sĩ nói, bảo bối là con gái.”
“Thực xin lỗi Mạc Hàn, thật sự xin lỗi.”
Chu Hiểu Tinh khóc nước mắt giàn dụa, gần như trở thành một người mau nước mắt.
Cố Mạc Hàn ngực càng nghẹn không nói được một câu nào.
Thấy anh trầm mặc, Chu Hiểu Tinh càng lo lắng hơn.
“Mạc Hàn, anh đang tức giận sao?”
“Anh nói chuyện được không? Làm ơn, đừng phớt lờ em.”
Cố Mạc Hàn run rẩy mở miệng: “Anh…”
Nhưng vừa nói được một chữ, anh lại không thể tiếp tục.
Lúc này, Chu Hiểu Tinh đẩy anh ra, cô ta vừa lau nước mắt trên mặt, vừa miễn cưỡng cười: “Mạc Hàn, anh đi đi! ”
“Em yêu anh, cho nên em càng không muốn cưỡng ép anh.”
“Nếu như anh thật lòng thích Nam Khuê, vậy em buông tay thành toàn chơi các người, hơn nữa bây giờ…”
Dừng một chút, cô ta cố gắng mỉm cười, nghẹn ngào nói: “Bây giờ đứa bé đã mất, rất tốt, cuối cùng chúng ta không còn chút ràng buộc nào nữa.
”
“Anh không cần phải băn khoăn gì với em nữa, em đồng ý chia tay, cũng đồng ý hủy hôn ước.”
Chu Hiểu Tinh cắn môi, cố gắng làm cho mình cười: “Mạc Hàn, em yêu anh, cho nên, em chúc anh hạnh phúc.”
Cố Mạc Hàn nhìn Chu Hiểu Tinh đang suy yếu, lại cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng quả thực vô cùng áy náy.
Môi nhích nhích, anh vừa định mở miệng nói chuyện.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào.
Kiểm tra tình trạng, mọi thứ vẫn tốt.
Mẹ Chu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, bà ta hỏi: “Đúng rồi bác sĩ, con gái tôi còn trẻ, nếu muốn mang thai lần nữa, có phải cần tĩnh dưỡng một chút hay không, khoảng bao lâu thì tốt.”
“Cái này…”
Bác sĩ đột nhiên ngây ngẩn cả người, đồng thời lộ vẻ khó xử.
“Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Không sao đâu, anh có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng.
”
“Nếu các vị đều là người nhà bệnh nhân, vậy tôi sẽ nói thẳng, căn cứ vào đánh giá của chúng tôi về tình trạng sức khỏe của cô Chu, cô ấy có thể…”
“Rất khó thụ thai nữa!”
Trong vài từ cuối cùng, bác sĩ nói cực kỳ chậm chạp.
“Cái gì?” Chu Hiểu Tinh mở to hai mắt, quả thực không thể tin.
“Bác sĩ…” Hai mắt cô ta rưng rưng rơi lệ, đau khổ, kêu rên: “Anh lừa tôi đúng không? Không phải chỉ là bị sẩy thai thôi sao? Làm sao tôi không bao giờ mang thai được nữa, không thể làm mẹ nữa? ”
“Anh nhầm rồi, nhất định là anh nhầm lẫn, tôi cầu xin anh kiểm tra lại cho tôi một lần nữa đi.”.