Chu Hiểu Tinh khóc đến đau thắt tim gan kéo quần áo bác sĩ.
“Tôi cầu xin bác sĩ, tôi vẫn còn trẻ như vậy, tôi không thể không có con!”
Mặc dù các bác sĩ rất đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể thở dài và lắc đầu: “Xin lỗi, cái này trước mắt chúng tôi không có cách nào.”
“Nhưng khuyên cô vẫn nên duy trì tâm trạng tốt, nhất định phải lạc quan đối mặt, trong y học không có chuyện trăm phần trăm, chẩn đoán trước mắt của chúng tôi cũng chỉ là tỷ lệ mang thai rất thấp, cũng không phải hoàn toàn không có xác suất.”
“Có lẽ, nói không chừng sẽ có cơ hội.”
Nhưng mọi người đều biết rằng những lời này chỉ là an ủi.
Chu Hiểu Tinh vẫn lắc đầu như cũ, thế nào cũng không thể tin thứ mình nghe thấy: “Bác sĩ, thật sự không có cách nào sao?”
Bác sĩ không trả lời câu hỏi này nữa, chỉ dặn dò cô ta nghỉ ngơi thật tốt, bảo vệ cơ thể tốt.
Sau khi kiểm tra xong, trong phòng chợt lâm vào yên tĩnh.
Bên trong im lặng, không ai nói gì.
Cố Mạc Hàn muốn nói chuyện, nhưng môi nhúc nhích mấy lần lại không biết nói cái gì.
Lúc này, mọi ngôn ngữ và sự thoải mái đều nhạt nhoà.
Đột nhiên, ngay dưới tình hình tất cả mọi người không lường trước được, mẹ Chu lập tức vọt tới trước mặt Cố Mạc Hàn, điên cuồng đánh anh.
“Cố Mạc Hàn, cậu là một tên khốn, đều do cậu, là cậu hại con gái tôi, hại Hiểu Tinh của tôi.”
“Cậu không chỉ hại chết đứa bé trong bụng nó, còn làm hại nó không thể làm mẹ được nữa, giết người không thể giết trái tim, cậu có biết chuyện này tàn nhẫn cỡ nào không?”
Chu Hiểu Tinh sốt ruột gọi: “Mẹ, mẹ buông ra, mau buông ra.”
Nhưng mẹ Chu không những không buông ra, ngược lại còn đấm lợi hại hơn.
“Cha, cha mau giữ chặt mẹ lại.”
Cha Chu đi qua mất một lúc lâu mới khống chế được mẹ Chu.
“Hiểu Tinh à, đã là lúc này rồi, con còn che chở cho cậu ta.”
“Con bị như vậy tất cả đều là cậu ta hại, cậu ta chính là tội đáng chết vạn lần, chết một trăm lần cũng không đủ.”
Mẹ Chu còn chưa dứt lời, đã bị Chu Hiểu Tinh kịch liệt cắt đứt.
Cô ta đỏ mặt và hét lên: “Mẹ”
Có lẽ là giọng nọi này quá lớn, cũng đặc biệt nghiêm túc.
Cuối cùng mẹ Chu cũng khôi phục một chút lý trí, không có hét lớn nữa.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh chút.”
“Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Sao ẹm lại bắt đầu nói bậy rồi?”
Cảm xúc của mẹ Chu vẫn rất kích động: “Mẹ không nói bậy.”
Xoay người, bà ta nhìn về phía Cố Mạc Hàn: “Bây giờ tôi chính là đang bất bình thay con gái tôi, nói rõ chân tướng cho cậu biết.”
“Cậu có biết vì sao Hiểu Tinh lại té ngã không? Vốn chẳng phải là ngoài ý muốn gì, là bởi vì nó biết cậu đi tìm người phụ nữ kia, tinh thần bị kích thích, tâm trạng quá kích động, cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Cố Mạc Hàn, nếu không phải cậu và người phụ nữ kia không rõ ràng, kích thích Hiểu Tinh chúng ta lần này tới lần khác, làm sao nó có thể sảy thai, đứa nhỏ sao có thể mất đi? Làm thế nào nó có thể mất cơ hội làm mẹ chứ? ”
“Tạo nghiệt mà, cậu nói cho tôi biết, cậu bảo Hiểu Tinh của chúng tôi nửa đời sau phải sống như thế nào đây?”
“Hiện tại tất cả mọi người xung quanh đều biết hai người là vợ chồng chưa cưới, sắp kết hôn rồi, cũng biết chuyện Hiểu Tinh mang thai rồi, bây giờ cậu hủy hôn ước, vứt bỏ nó, không phải là bức nó vào chỗ chết sao?”
“Nó đã mất đi thiên chức làm mẹ, cả đời này cũng sẽ không có con nữa, còn có người bằng lòng cưới nó sao, Hiểu Tinh của tôi, đứa con số khổ của tôi, cuộc sống của nó đã hoàn toàn bị hủy!”
Không thể không nói, diễn xuất của mẹ Chu rất xuất sắc.
Ít nhất giờ phút này, Cố Mạc Hàn đứng ở nơi đó, trong lòng nặng nề giống như bị một khối bàn thạch đè lên vậy.
Trọng lượng đó, quả thực làm cho anh ngay cả thở cũng không thở nổi.
Bất lực.
Đồng thời chồng lên một lớp áy náy sâu sắc.
Cuối cùng anh cất bước, từng bước một, bước nặng nề đi tới trước giường bệnh.
Vừa định mở miệng, Chu Hiểu Tinh lại đi trước anh một bước.
Cô ta cười, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng: “Mạc Hàn, anh đừng nghe mẹ em nói bậy, bà ấy chỉ là đang đau lòng em thôi, cho nên nói chuyện khá thẳng thắn.”
“Em biết, em mất đi bảo bối anh cũng rất buồn, em chịu đựng những thứ này, anh cũng rất đau lòng.”
“Nhưng”
Cô ta nghẹn ngào, cố gắng mạnh mẽ tiếp tục mỉm cười: “em không muốn những thứ này trở thành ràng buộc của anh, em không muốn cản trở quyết định của anh.”
“Em đã nói rồi, em yêu anh, cho nên em hy vọng anh có thể hạnh phúc hơn bất cứ ai.”
“Anh biết gì không? Miễn là anh có thể được hạnh phúc, nhìn thấy qnh hạnh phúc và vui vẻ, còn quan trọng hơn em vui vẻ hạnh phúc, vì vậy em không muốn anh cảm thấy tội lỗi, càng không muốn anh có bất kỳ gánh nặng nào.”
“Không cần nói xin lỗi, bởi vì cho tới bây giờ em chưa từng trách anh.”
“Trước kia, em chưa bao giờ tin vào số mệnh, có thể đây chính là số mệnh của em!”
“Anh đi nhanh đi, đừng chào tạm biệt em, nếu không em sợ mình sẽ khóc, anh cũng biết, ta hiện tại còn đang ngồi ở cử, không thích hợp khóc.”
Cố Mạc Hàn vẫn nhìn Chu Hiểu Tinh.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô ta, nhìn nỗi đau khổ trong lòng cô ta, cũng nhìn cô ta luyến tiếc và thành toàn cho anh.
Cô ta gầy đi và bây giờ cô ta có thể bị một cơn gió nhẹ thổi đi.
Trên mặt tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc nào.
“Xin lỗi, Hiểu Tinh, nhưng” giọng nói của anh, đặc biệt trầm thấp: “Anh sẽ cho anh một lời giải thích.”
Sau đó, anh bước đi nặng nề và rời khỏi bệnh viện.
Rất lâu sau, xác định là anh đã đi rồi, mẹ Chu mới lo lắng mở miệng: “Con gái, sao cậu ta đi rồi? Không phải con nói rất nắm chắn sao? ”
Chu Hiểu Tinh lại ngồi trên giường, nắm chặt hai tay, đồng thời tràn đầy sự chắc chắn.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ trở về.”
“Hơn nữa con bảo đảm, anh ấy không chỉ không hủy hôn ước, mà còn sẽ cưới con về nhà một cách nở mày nở mặt.”
Trên mặt mẹ Chu vui vẻ: “con chắc chắn? ”
“Đương nhiên, bỏ ra nhiều công sức như vậy, còn diễn một vở kịch bi thảm như vậy, đừng nói đến việc trong lòng anh ấy vốn đã có áy náy với con rồi, cho dù là người đàn ông có ngoan độc đến đâu cũng sẽ luyến tiếc.”
“Vậy con cảm thấy mẹ vừa nảy biểu hiện như thế nào?”
Chu Hiểu Tinh hài lòng gật gật đầu: “Mẹ, mẹ làm đặc biệt tốt, rất sinh động.”
“Vậy thì tốt rồi, chỉ cần các con có thể mau chóng kết hôn thì mẹ yên tâm, chỉ là.” Ánh mắt mẹ Chu rơi vào trên bụng Chu Hiểu Tinh.
Đột nhiên thở dài và đau lòng: “Làm tổn hại đứa bé trong bụng con, dù sao cũng sinh mệnh nhỏ vô tội, còn chưa kịp nhìn thế giới này, trong lòng mẹ luôn cảm thấy”
Chu Hiểu Tinh nhanh chóng ngắt lời bà ta: “Có gì đáng tiếc, chỉ là một đứa con hoang mà thôi.”
“Hơn nữa còn nhờ đứa nhỏ này, nếu không lúc trước Mạc Hàn cũng sẽ không tin tưởng quan hệ vợ chồng chưa cưới của chúng con, nhưng đứa nhỏ này vốn là con hoang, từ trước đến nay con chưa từng có ý định giữ lại nó.”
“Mẹ, mẹ nên cảm thấy vui vẻ, bây giờ chúng ta một mũi tên trúng hai đích, không chỉ cứu vãn được trái tim Mạc Hàn, còn giải quyết tai họa này.”
Mẹ Chu thở dài, sau đó cũng nghĩ thông suốt.
“Con nói đúng, dù sao cũng không phải con của cậu ta, nếu sau khi sinh ra, suy cho cùng vẫn là một tai họa ngầm, luôn phải lo lắng đề phòng.”
Chu Hiểu Tinh đắc ý nói: “Đương nhiên, sau này con muốn có đứa trẻ của con và anh ấy.”.