Sau đó, cô gọi điện cho Chu Tiễn Nam.
“Tiễn Nam, anh có rảnh không? Ba ngày nữa có thể đến đón tôi không.”
“Được.”
Chu Tiễn Nam đồng ý rất nhanh.
Chỉ là lúc đó, anh ấy tưởng rằng Khuê Khuê và Lục Kiến Thành đã làm hòa rồi, hai người quyết định sẽ cùng nhau trở về.
Nhưng, sau khi đi mới biết là tất cả mọi việc đều không giống với những gì anh ấy nghĩ.
“Nếu như đây thật sự là lựa chọn của anh, vậy được rồi, em tác thành cho anh.
Chỉ hi vọng một ngày nào đó anh sẽ không hối hận.”
Lúc Cố Mạc Hàn nhìn thấy tin nhắn này, cả người anh liền đơ ra.
Anh đứng ngẩn ngơ một hồi lâu, hai mắt gần như đã xem đi xem lại tin nhắn này vô số lần.
Trái tim anh, đau như bị xé nát.
Giống như bị người khác dùng dao cứa một đường vậy, khó chịu vô cùng.
Nhưng anh biết rõ, bản thân đã không còn tư cách bảo vệ cô, cho cô hạnh phúc nữa rồi.
Lúc đến thăm Chu Hiểu Tinh, Cố Mạc Hàn đem theo một giỏ hoa quả mà cô ta thích ăn.
Không những thế, anh còn mặc lên mình một bộ vest đã lâu không mặc, áo sơ mi trắng cộng với áo khoác đen, đeo thêm cà vạt sọc, tất cả đều vô cùng vừa vặn.
Tay anh ôm một bó hoa hồng lớn, vừa tròn 99 bông hoa.
Trong túi quần tây của anh là một hộp nhẫn bằng nhung màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn đang nằm yên lặng trong đó.
Đúng vậy, anh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Nhưng, khi hai chân dừng lại trước cửa phòng bệnh, trong đầu anh lại nhớ đến khuôn mặt của Nam Khuê, đôi mắt của anh lại đỏ hoe.
Anh biết, một khi đã đem những thứ này đi vào trong phòng thì sẽ không thể quay đầu được nữa.
Anh và Hiểu Tinh sẽ bị ràng buộc với nhau cả đời.
Anh và Nam Khuê cũng sẽ không còn có thể nữa.
Đột nhiên, bên trong truyền tới giọng nói đau xé ruột gan của mẹ Chu: “Hiểu Tinh, quay lại đây, mẹ cầu xin con, con quay lại đây đi được không?”
“Mẹ” Chu Hiểu Tinh bật khóc trả lời: “Cuộc sống này thật sự quá nhàm chán rồi, mẹ có biết không? Con đau khổ quá rồi, con không tìm thấy một chút vui vẻ nào cả, mẹ cứ để con giải thoát đi!”
“Hiểu Tinh, mẹ biết con mất đi đứa con rất đau khổ, nhưng sau này con vẫn còn cơ hội mà.”
“Mẹ, mẹ quên rồi sao? Bác sĩ nói con không thể mang thai được nữa rồi.”
“Mẹ nhớ, nhưng bây giờ khoa học rất phát triển, chúng ta có thể làm ống nghiệm, con vẫn có thể làm mẹ mà, mẹ cầu xin con đó, con đừng bốc đồng, nhanh, nhanh quay lại đi.”
Chu Hiểu Tinh đột nhiên gào khóc.
Mẹ Chu cũng tranh thủ cơ hội mà đi tới gần cô ta từng chút một.
Nhưng, chính là lúc bà ta sắp tiến gần đến nơi rồi, tinh thần của Chu Hiểu Tinh lại đột nhiên trở nên kích động.
“Mẹ, đứng lại đó, đừng cử động, mẹ đừng có tới đây.”
“Được được được, mẹ không cử động, con gái của mẹ, con nhất định đừng bốc đồng, mẹ xin con đấy, con nhanh xuống khỏi cửa sổ đi, được không?”
Nghe thấy hai từ “Cửa sổ”, Cố Mạc Hàn cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh đẩy cửa ra, hình ảnh đập vào mắt chính là Chu Hiểu Tinh đang ngồi trên ghế sofa.
Còn một nửa người cô ta đang ở trên cửa sổ, cả người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, hai đôi chân không có một chút che chắn đang buông thả ngoài cửa sổ.
Mà cửa sổ thì đang mở toang.
Rèm cửa sổ có hai lớp, lớp rèm dày dặn ở bên ngoại đã được buộc lại.
Còn lớp rèm voan mỏng bên trong thì bị gió thổi bay vào mặt và người của cô ta.
Bởi vì gió quá mạnh nên lớp voan mỏng bị lật tung dữ dội, làm tăng thêm phần đáng sợ và u ám.
Nhìn thấy Cố Mạc Hàn, mẹ Chu liền lập tức giống như gặp được vị cứu tinh, bà ta chạy tới rồi nắm lấy tay áo anh.
“Mạc Hàn, cháu đại nhân không chấp tiểu nhân, những gì bác nói lúc trước cháu đừng để trong lòng.”
“Bác cầu xin cháu, cháu cứu Hiểu Tinh, cứu con gái bác có được không?”
“Bây giờ con bé không chịu nghe lời ai cả, con bé chỉ chịu nghe lời mỗi mình cháu thôi, cháu bảo con bé xuống đi được không? Ở trên đó quá nguy hiểm, con bé sẽ rơi xuống mất.”
Cố Mạc Hàn mím môi, cau mày.
Anh đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
Nhưng mẹ Chu lại nghĩ rằng anh vẫn đang để bụng những câu nói lúc trước của mình nên không muốn cứu người.
Thế nên, bà ta lảo đảo chạy tới, một tay nắm lấy cánh tay của Cố Mạc Hàn rồi mở miệng khẩn cầu.
“Mạc Hàn, trước đây là do bác nói không biết suy nghĩ, bây giờ bác xin lỗi cháu, cháu muốn thế nào cũng được.”
“Bác cầu xin cháu hãy cứu lấy Hiểu Tinh, bác quỳ xuống lạy cháu được không?”
Mẹ Chu đã quỳ một chân xuống rồi, Cố Mạc Hàn liền lập tức giữ lấy tay của bà ta.
“Bác à, bác đứng lên đi, bác hiểu lầm rồi, cháu nhất định sẽ cứu Hiểu Tinh.”
Mẹ Chu lập tức kích động nhìn anh: “Thật chứ? Cháu thật sự không trách bác chứ?”
Cố Mạc Hàn cho bà ta một cái gật đầu yên lòng.
Sau đó đi về phía Chu Hiểu Tinh.
Nhận thấy anh đang đến gần, tinh thần của Chu Hiểu Tinh liền lập tức kích động: “Đừng, dừng lại, anh đừng qua đây.”
“Được, Hiểu Tinh, em bình tĩnh một chút, anh không đến gần nữa, nhưng em đừng kích động, được không?” Cố Mạc Hàn nhẹ nhàng nói.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô ta hướng vào người của Cố Mạc Hàn.
Anh một thân vest đen, đeo cà vạt.
Trên tay còn cầm một bó hoa hồng.
Đặc biệt là mái tóc được chải chuốt gọn gàng, tất cả dấu hiệu đã rất rõ ràng.
Với đôi môi run rẩy, Chu Hiểu Tinh dường như không dám tin mà hỏi: “Nếu như em không đoán sai thì anh muốn cầu hôn rồi, đúng không?”
“Ừm!”
Cố Mạc Hàn gật đầu, không phủ nhận.
Ánh mắt của Chu Hiểu Tinh lập tức trùng xuống, đôi mặt cũng bổng nhiên trở nên ảm đạm.
“Mạc Hàn, chúc mừng anh.”
“Thật ra, từ cái ngày mà em buông tay tác thành cho hai người em đã biết sẽ có ngày này, nhưng mà”
Cô ta nghẹn ngào, nước mắt không báo trước mà tuôn ra: “Chỉ là em không nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy.”
“Anh biết không? Em thật sự rất ngưỡng mộ cô ấy vì có thể nhận được sự nồng nhiệt của anh, nhận được tình yêu độc nhất vô nhị của anh.”
“Nếu đã muốn cầu hôn, hơn nữa đã mặc đồ vest đi giày da đẹp trai như thế rồi thì hãy nhanh đi đi, đừng vì em mà làm lỡ việc.”
Chu Hiểu Tinh miễn cưỡng gượng cười.
Cũng chính vào lúc này, cô ta lại đột nhiên di chuyển, tư thế của cô ta giống như sắp nhảy xuống dưới vậy.
Mẹ Chu sợ đến mức trái tim như nhảy ra ngoài, bà ta khóc hét: “Hiểu Tinh, con chú ý an toàn, đừng cử động.”
Đột nhiên, Cố Mạc Hàn duỗi tay ra, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn Chu Hiểu Tinh đầy dịu dàng.
“Hiểu Tinh, đưa tay cho anh, được không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng.
Chu Hiểu Tinh cảm thấy bản thân suýt chút nữa là đã đắm chìm vào giọng nói của anh rồi.
Nhưng, cô ta lại đột nhiên lấy lại lý trí rồi ngang ngược lắc đầu: “Không, Mạc Hàn, không phải anh phải đi cầu hôn sao?”
“Cầu hôn là phải chọn ngày lành tháng tốt, anh nhanh đi đi, nhất định đừng vì em mà để lỡ nó, nếu không cô ấy sẽ không vui đâu.”
Cố Mạc Hàn lại tiến về phía trước một bước, giọng nói lại càng dịu dàng hơn.
“Hiểu Tinh, đừng bốc đồng, đưa tay cho anh, em đừng sợ, anh sẽ đưa em xuống, được không?”
Lần này, Chu Hiểu Tinh phát hiện sự tiếp cận của Cố Mạc Hàn.
Cô ta lập tức tỏ ra vô cùng kích động: “Đứng lại đó, Mạc Hàn, em cầu xin anh, anh đừng tiến lên nữa.”
“Em không sao cả, chỉ là cửa sổ mát mẻ, ở đây ngắm nhìn phong cảnh rất đẹp, em muốn ở đây hóng gió, ngắm cảnh, hóng mát thôi.
Cố Mạc Hàn vẫn tiến lên trước như cũ.
Chu Hiểu Tinh lập tức phát điên: “Dừng lại đó, em cảnh cáo anh, đừng tiến lên nữa, nếu không em sẽ lập tức nhảy xuống đấy.”.