“Nam Khuê!”
Cố Mạc Hàn gào khóc chạy qua.
Nhưng cảnh sát đứng xung quanh đã giữ anh lại.
“Anh là ai, làm gì vậy?”
“Tôi tôi là”
Lúc này, Cố Mạc Hàn mới phát hiện ra ngôn từ của mình hạn chế như vậy, anh không biết diễn đạt như thế nào.
Anh đã cố gắng tìm kiếm trong đầu nhưng cuối cùng vẫn không thế đưa ra được một câu trả lời thuyết phục.
“Tôi là bạn của cô ấy.”
Cuối cùng anh chỉ có thể nói ra được một câu bất lực như vậy.
“Bạn trai của cô ấy đang ở đây, anh là bạn, đến bệnh viện thăm cô ấy là được rồi, đừng đi vào nữa.”
Cố Mạc Hàn biết, người bạn trong câu nói của cảnh sát chính là Chu Tiễn Nam.
“Tôi không phải là bạn bình thường của cô ấy, đứa con trong bụng cô ấy là của tôi, tôi là cha của đứa bé, để tôi vào đó đi.”
Sau khi nghe thấy điều này, cảnh sát đã buông tay.
Một chiếc xe cứu thương đang đỗ bên cạnh, Cố Mạc Hàn lao về phía xe cứu thương.
Nhưng lúc anh chạy tới đã muộn mất rồi.
Từ xa, anh chỉ nhìn thấy “Nam Khuê” trong bộ váy cưới màu đỏ được khiêng lên cáng, hai tay buông thõng hai bên cáng một cách yếu ớt.
Máu trên người cô chảy xuống như nước vậy.
Máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống đất.
Còn mang hơi ấm và mùi máu tanh nồng.
Và ở bên cạnh Nam Khuê, là Chu Tiễn Nam với khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Anh ấy luôn miệng hét lớn gọi tên cô.
Nhưng “Nam Khuê” nằm bất động ở đó, không có chút phản ứng nào.
Chỉ có máu đang không ngừng chảy.
Lúc này, cửa xe cứu thương sắp đóng lại.
Cố Mạc Hàn liều mạng chạy, liều mạng đuổi theo.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể đứng nhìn chiếc xe cứu thương trước mặt anh rời đi.
“Khuê Khuê”
“Khuê Khuê, đợi anh, đợi anh với!”
Anh hét lên đến khản cả cổ, gần như phát điên lên.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp.
Anh thất thần ngã xuống đất, bên cạnh vẫn là mùi máu tanh nồng, vì mùi máu quá nồng đã khiến cho lồng ngực anh càng quặn thắt dữ dội, anh nôn một cách điên loạn.
Khi đưa tay ra nhìn, cả hai tay anh toàn là máu tươi.
Cả người anh gần như bị ngâm trong vũng máu.
Tất cả những gì có thể nhìn thấy đều là máu.
Chiếc ô tô gây tai nạn đang đậu phía trước, đầu xe bị vỡ cũng bê bết máu.
Nhiều máu như vậy, rốt cuộc Khuê Khuê đã chảy bao nhiêu máu?
Lúc bị ô tô đâm vào, cô đã chịu bao nhiêu đau đớn?
Cố Mạc Hàn bây giờ còn có ý định tự sát.
Đều là lỗi của anh, tất cả mọi việc đều do anh mà ra.
Trong tâm trí anh, bỗng nhiên khuôn mặt của Nam Khuê lóe lên giống như thước phim.
Lúc cô mỉm cười, dễ thương, duyên dáng, giận dữ và quyến rũ.
Lúc này, trong tâm trí anh mọi cảnh tượng về cô đều trở nên rõ ràng và sống động hơn.
Nhưng chẳng mấy chốc, những lời bàn tán của những người xung quanh lọt vào tai anh: “Thương quá, cô ấy còn là một bà bầu!”
“Thật đáng thương, chắc là cả hai mẹ con đều không qua khỏi.”
“Mọi người có trông thấy khuôn mặt của cô ấy không, bê bết máu, hoàn toàn không thể nhìn ra nữa.”
Nghe những âm thanh ồn ào này.
Đột nhiên, đầu Cố Mạc Hàn lại đau dữ dội.
Trong chốc lát, trong đầu anh xuất hiện một cơn đau điên cuồng.
Cơn đau đó rất khủng khiếp xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh.
Giống như có một sợi dây, ra sức kéo, kéo bạt mạng.
Mỗi lần như vậy, đầu anh đau muốn nứt ra, đau lăn lộn cả người.
“Khuê Khuê”
Anh hét tên Nam Khuê, nhưng càng hét, đầu anh càng đau.
Đến cuối cùng, anh đã ngã lăn ra đất.
Thấy vậy, cảnh sát lập tức chạy tới: “Này anh, anh làm sao vậy?”
“Này anh, mở mắt ra nói gì đi!”
Trước mặt là bóng tối, Cố Mạc Hàn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Anh vừa mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, có một cô gái mặc chiếc váy cưới màu đỏ, cô ấy mỉm cười dịu dàng, giống như một tiểu yêu tinh, chạy tới bên anh.
Vừa nắm tay anh, vừa gọi anh một cách âu yếm: “Kiến Thành, em mặc bộ váy cưới này nhìn có đẹp không?”
“Kiến Thành, lễ phục của anh đâu, mau mặc cho em xem đi.”
“Kiến Thành”
“Ông xã”
Đúng vậy, anh đã nghe rất rõ.
Anh cũng nhớ lại rồi, tên của anh là Lục Kiến Thành.
Anh là chồng của Nam Khuê, Nam Khuê là vợ của anh, họ đúng là một cặp vợ chồng.
Anh cũng thấy rất rõ ràng, người con gái mặc váy cưới đó không phải ai khác mà chính là Nam Khuê.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt thoáng qua.
Trong những giấc mơ từng xuất hiện vô số lần, người con gái mặc váy cưới màu trắng, đầu trùm khăn voan, dáng người mảnh khảnh, khiến người khác thương nhớ cuối cùng cũng quay người lại.
Cô nhìn anh nở nụ cười dịu dàng, e thẹn, hạnh phúc.
Lần này, anh đã nhìn thấy rồi, hơn nữa là nhìn rất rõ.
Người mặc chiếc váy cưới đó là Nam Khuê, Khuê Khuê của anh.
Cô hạnh phúc gọi anh: “Ông xã!”
Chẳng mấy chốc, rất nhiều cảnh tượng chồng chéo lên nhau xuất hiện.
Kết quả là tất cả ký ức như thủy triều tràn về dữ dội trong tâm trí anh.
Những cảnh tượng đã qua đó, từng cảnh, từng cảnh lúc này đều xuất hiện một cách rõ ràng trong tâm trí anh.
Anh đã nhớ lại rồi.
Nhớ lại tất cả rồi.
Nhớ ra quá trình yêu đương của họ, nhớ ra tất cả những gian khổ mà họ đã trải qua, và cũng nhớ ra thời khắc họ nhận được giấy đăng ký kết hôn.
Còn có Niệm Khanh và Tư Mặc.
Hai đứa bé đáng yêu đó với vẻ mặt tự hào và mong đợi, khe khẽ gọi: “Cha ơi, cha ơi”
Còn có cha mẹ, bạn bè và bản thân anh.
Tất cả mọi thứ, đều đã hoàn toàn trở lại trong tâm trí anh.
Lúc này, gió nhẹ thổi tấm rèm cửa sổ, vải voan trong suốt xoay tròn như nhảy múa, rất đẹp.
Lục Kiến Thành nằm trên giường, nhẹ nhàng mở mắt.
“Khuê Khuê, xin lỗi em, là anh nhớ ra quá muộn rồi.”
Nhớ lại vụ tai nạn xe vừa rồi, trong lòng anh lại rối bời.
Không quan tâm đến bất cứ điều gì, anh nhấc chăn lên và điên cuồng chạy ra sảnh lớn của bệnh viện: “Nam Khuê, vợ tôi, cô ấy bị tai nạn xe, rất nguy hiểm, xin hãy giúp tôi tìm xem cô ấy đang ở đâu?”
Tuy nhiên, sau một hồi kiểm tra, nhân viên nói với anh: “Xin lỗi, tôi không tìm được người mà anh nói.”
“Có phải là kiểm tra sai không, cô ấy tên là Nam Khuê, Nam trong phương Nam, Khuê trong dòng nước, làm ơn giúp tôi kiểm tra lại một lần nữa.”
Kết quả là người nhân viên vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi đã kiểm tra 5 lần rồi, thực sự là không có người này.”
Sao lại như vậy?
Cố Mạc Hàn tuyệt vọng bước trở về, toàn thân trở nên trống rỗng.
Nhưng cho dù thế nào, anh cũng nhất định phải tìm thấy cô.
Ba mươi nghìn feet trên không trung.
Một chiếc máy bay tư nhân đang bay đều đều.
Nam Khuê đã thay một bộ quần áo bình thường, cô ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài máy bay, những đám mây trắng mềm như bông trôi bồng bềnh.
Chu Tiễn Nam đi tới, đưa ly nước cho cô: “Uống chút nước đi, em đã ngồi ngẩn ra mấy tiếng rồi.”
“Cảm ơn!”
Nam Khuê uống nước xong, Chu Tiễn Nam nghiêm túc nhìn cô: “Đang lo lắng cho cậu ấy à?”
“Nếu anh ấy thực sự nhìn thấy tai nạn, thì sẽ tưởng tôi đã chết rồi, có phải không?”
Nam Khuê thực sự có chút lo lắng.
Chu Tiễn Nam trấn an: “Yên tâm, tôi đã cho người xử lý hiện trường tương đối mơ hồ, hơn nữa đây là điều cậu ấy phải trải qua.
Chỉ có khoảnh khắc đau đớn nhất, suy sụp nhất và nguy kịch nhất mới có thể kích thích cậu ấy ở mức tối đa, giúp khơi gợi lại trí nhớ của cậu ấy.”.