”Hu, anh thả em ra.”
Nam Khuê đẩy Lục Kiến Thành, đôi mắt ướt sũng nhìn anh.
”Không thể đâu, Khuê Khuê.”
“Sau này cho dù đất trời có thay đời thì cả quãng đời còn lại anh cũng không buông tay em ra đâu.”
Dứt lời, một tay Lục Kiến Thành giữ gáy Nam Khuê, một tay giữ lấy eo cô, mạnh mẽ hôn cô.
Nam Khuê muốn đẩy anh ra nhưng Lục Kiến Thành giống như sắt thép vậy, bá đạo giữ cô ở trong lồng ngực.
Nụ hôn của anh vừa bá đạo vừa vội vàng.
Gần như không cho Nam Khuê chút không gian nào để trốn tránh.
Anh quá mạnh mẽ, Nam Khuê có cảm giác ngay cả một khoảng không gian nho nhỏ để trốn cũng không có.
Nếu như không phải bị anh ôm thì cô thậm chí cô còn nghi ngờ mình có phải sẽ ngã xuống do bị thiếu dưỡng khí hay không.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai người đều có thể nghe thấy rõ nhịp tim của mình.
Tiếng nhịp tim vang lên theo tiết tấu, giống như âm thanh đẹp nhất.
Vì anh cao hơn nhiều nên Nam Khuê chỉ có thể bị ép ngẩng đầu lên.
Cổ cô cũng trở nên nhức.
”Anh mau buông em ra, em không thở được.” Cuối cùng Nam Khuê cũng có cơ hội để nói được một câu đầy đủ.
Lục Kiến Thành cười nhẹ một tiếng rồi thả cô ra.
Anh thở hổn hển, trán thân mật dựa vào trán cô: ”Vậy em hít thở nhiều một chút.”
”Vì sao?”
Nam Khuê chớp đôi mắt ướt sũng của mình.
Vì vừa mới bị anh hôn nên đôi mắt của cô như được vớt lên từ nước, ướt át linh động, càng khiến người khác thương yêu hơn.
”Vì…” Lục Kiến Thành xích lại gần, giọng nói gợi cảm vang lên: ”Vì lần này anh sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu.”
Lúc môi anh đang chuẩn bị tiến đến, Nam Khuê đã nâng tay che môi anh lại, sau đó cầu xin tha thứ.
”Không được, anh quá cao, em đi giày đế bằng, em ngẩng đầu đau cổ lắm.”
Lục Kiến Thành trầm thấp cười một tiếng rồi ôm Nam Khuê lên.
”Này, anh làm gì vậy?”
Nam Khuê đột nhiên bị nhấc lên, trái tim cô cũng lơ lửng theo.
Lục Kiến Thành trực tiếp bế Nam Khuê ngồi lên bàn, một giây sau anh cũng tiến sát tới.
”Không muốn, em còn không có…” Tha thứ cho anh đâu!
Nhưng Lục Kiến Thành đã không cho cô cơ hội từ chối.
Lần này anh vô cùng nhẹ nhàng.
Anh giống như một họa sĩ vậy, bờ môi là bút vẽ trong tay anh, anh từ từ miêu tả đôi môi Nam Khuê.
Đợi đến khi cơ thể cô nhũn ra, không còn kháng cự, cả người cũng thả lỏng cảnh giác anh mới hôn sâu hơn.
“Kiến Thành, em…”
Cuối cùng Nam Khuê bị anh hôn sâu hơn, cô chỉ có thể kéo áo anh, ôm cánh tay của anh, cả người yếu ớt dựa vào trong ngực anh.
Lúc buông ra môi cô hồng nhuận.
Vì thời gian quá dài nên còn hơi sưng.
“Đều tại anh.” Nam Khuê bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, dịu dàng đặt trong lòng bàn tay mình.
“Được, đều là lỗi của anh.
Nhưng Khuê Khuê, sai lầm này anh sẽ không sửa, chắc chắn mỗi ngày anh sẽ đều làm.”
Nam Khuê rút tay mình ra: ”Anh đừng tưởng như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh, em vẫn đang giận đó.”
Lục Kiến Thành nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, quý trọng hôn lên trán Nam Khuê.
Sau đó anh nói: ”Khuê Khuê, anh biết em vẫn còn tức giận, anh cũng biết sự uất ức của em, nhưng em tức giận như thế nào cũng đừng bỏ mặc anh, được không? Em không quan tâm đến anh, chuyện này như dùng lăng trì với anh vậy, từng giây từng phút của một ngày dài như cả năm vậy.”
”Anh thừa nhận, trong lúc chưa khôi phục kí ức, anh đã nghĩ đến chuyện dùng hôn nhân để bù đắp cho Chu Hiểu Tinh, vì anh cảm thấy bản thân mình nợ cô ta quá nhiều, nhưng em biết gì không? Lúc em mặc váy cưới xuất hiện ở hôn lễ anh đã cảm thấy hối hận.”
”Anh biết anh không thể lấy cô ta.
Anh đã quyết định quên đi tất cả để đuổi theo em, nhưng cô ta đột nhiên dùng dao tự sát cho nên làm trễ thời gian một chút, sau đó khi nhận được tin em xảy ra tai nạn, anh đau đến mức không muốn sống.”
”May thay tai nạn xe cộ đã kích thích anh, đã khiến anh khôi phục kí ức.”
Nam Khuê nghe xong, cuối cùng khúc mắc trong lòng cũng được mở ra từng chút từng chút một.
”Sau đó thì sao?”
“Sau khi khôi phục kí ức, anh lập tức đi tìm mẹ con Chu Hiểu Tinh, hỏi rõ mẹ con cô ta anh mới biết chuyện xảy ra sau khi anh mất trí nhớ.”
”Lúc đó anh bị rơi xuống biển hôn mê bất tỉnh, là mẹ con Chu Hiểu Tinh đã cứu anh.
Lúc đó Chu Hiểu Tinh đã mang thai, vì danh dự của cô ta, hai người đó đã lừa anh, nói anh là vị hôn phu của cô ta, mục đích là để anh đổ vỏ.”
Tin tức này khiến Nam Khuê vô cùng kinh ngạc.
”Cho nên đứa bé trong bụng Chu Hiểu Tinh căn bản không phải là của anh?”
”Đúng, anh đã điều tra, là của bạn trai cũ của cô ta, nhưng người đàn ông này không muốn chịu trách nhiệm nên cô ta mới đổ lên người anh.”
”Không chỉ vậy mà chuyện sinh non cũng không phải ngoài ý muốn, là cô ta cố ý.”
Nghe đến đây Nam Khuê cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đưa tay đặt lên trái tim đang run rẩy, cô không tin nổi mà nói: “Cho nên vì để cho anh cảm thấy áy náy với mình mà cô ta đã đi phá thai?”
”Đúng.” Lục Kiến Thành gật nhẹ đầu: ”Không những vậy mà bác sĩ cũng đã thông đồng với cô ta, đã cố ý nói cho anh về việc cơ thể cô ta bị tổn thương, sau này sẽ không thể mang thai được nữa để anh cảm thấy áy náy và tự trách.”
”Nhưng sau này anh mới biết thật ra bác sĩ không nói dối, cơ thể cô ta đúng là đã bị tổn thương, sau này sẽ không thể làm mẹ được nữa.”
Lượng tin tức lớn này khiến Nam Khuê phải tốn một lúc mới có thể tiêu hóa được.
Trong lòng cô vẫn không ngừng cảm thán, cũng không thể quên được.
Sao trên thế giới này lại có một người phụ nữ độc ác với chính bản thân và con mình như vậy được chứ?
”Vậy bây giờ cô ta thế nào?” Nam Khuê hỏi.
”Vào tù, chắc sẽ bị phán mấy năm.”
”Vì sao?”
Nói đến đây, Lục Kiến Thành đột nhiên phát hiện mình đã lỡ lời.
”Khuê Khuê…”
Anh gọi tên cô, sau đó anh đột nhiên nắm lấy tay Nam Khuê, giọng trầm xuống.
”Có chuyện anh phải nói cho em, nhưng em không được tức giận, cũng không được khóc, có được không?”
”Chuyện gì?”
Nghe vậy, trái tim Nam Khuê như có hàng trăm con kiến bò, vô cùng thấp thỏm.
Lục Kiến Thành xoay lưng về phía Nam Khuê.
Nam Khuê vừa nhìn đã phát hiện vết máu đỏ tươi trên lưng anh.
”Lục Kiến Thành…” Nam Khuê lập tức luống cuống, cô sao có thể bình tĩnh được chứ: ”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh giấu em cái gì không?”
Thấy cô khóc, trong lòng anh trở nên vô cùng hoảng hốt.
Anh lập tức xoay người lại, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.
”Sớm biết như vậy đã không nói cho em để em không khóc đau lòng thế này.”
”Anh dám sao?” Nam Khuê đỏ mắt nhìn anh.
Sau đó kéo anh ngồi xuống sopha.
“Anh cởi áo ra, em nhìn lưng anh một chút.
Có chuyện gì vậy? Sao lại bị thương thế này?”
Lục Kiến Thành cười một tiếng, trêu chọc nói: ”Khuê Khuê không chờ kịp mà muốn cởi quần áo của anh rồi sao?”
Nam Khuê lườm anh: ”Đến lúc nào rồi mà anh còn đùa nữa?”
Cô lập tức hạ lệnh: “Mau cởi áo ra.”
Lúc áo sơ mi được cởi ra, khi thấy vết thương sau lưng anh, Nam Khuê lập tức hít một hơi lạnh.
“Bị thương lúc nào? Lâu chưa?”
”Lục Kiến Thành, vì sao anh không nói cho em biết?”.