Lục Kiến Thành và Nam Khuê đứng ở giữa, anh nắm tay cô.
Mà Tư Mục và Niệm Khanh thì đứng hai bên một trái một phải.
Một nhà bốn người, vốn đã hạnh phúc, hơn nữa còn có một cặp trai song sinh đáng yêu như vậy, cho nên vừa xuống xe gần như bọn họ đã thu hút sự chú ý của truyền thông.
“Oa, song sinh đấy, đẹp trai quá đi mất!”
“Từ lâu tôi đã nghe tổng giám đốc Lục nói là có cặp song sinh, đây là lần đầu tiên họ công khai lộ diện đấy!”
“Đúng vậy, trái tim của bà đây đang đập thình thịch rồi này, nhan sắc kia còn kinh khủng hơn so với tổng giám đốc Lục, trực tiếp nổ tung bầu trời luôn.”
Những lời này, cả hai đứa trẻ đều nghe thấy.
Cậu ban nhỏ Nam Niệm Khanh thắc mắc hỏi: “Nổ tung bầu trời là có ý gì?”
Nam Khuê cười trả lời cậu bé: “Chính là cực kỳ cực kỳ đẹp trai.”
Vừa nghe mình được khen ngợi, cậu bé Nam Niệm Khanh lập tức vui vẻ.
Chỉ cần vui vẻ, cậu sẽ trực tiếp thoát tay của Lục Kiến Thành, tự mình bước đi trang trọng, đi vào hội trường.
Vừa đi, cũng không quên vẫy tay chào truyền thông hai bên, đồng thời cười chào hỏi: “Xin chào các chú, xin chào dì, hãy chụp con thật đẹp trai vào nhé!”
Sau đó, cậu bé bắt đầu nhìn thẳng vào máy ảnh, đong đưa đủ tất cả các loại kiểu dáng.
Nói là chụp liên tục cũng không quá đáng.
Nhất là nụ cười trên mặt kia, càng cười càng ngọt ngào hơn.
Ngược lại, cậu bạn nhỏ Lục Tư Mục thì khác.
Cậu bé vẫn nắm chặt tay Nam Khuê, cẩn thận bảo vệ cô.
Biểu tình trên mặt lại càng lạnh lùng, cool ngầu.
Ừm, có một loại khí thế kiểu người lạ chớ lại gần.
“Tư Mục có muốn đi chụp ảnh cùng em không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Tư Mục khẽ lắc đầu, trên mặt không bộc lộ cảm xúc gì, còn có chút nghiêm túc: “Không cần, con chỉ thích trông chừng mẹ với em gái.”
Bữa tiệc lần này, biểu hiện của hai đứa trẻ thật sự khiến Nam Khuê giật mình.
Tuy rằng ở bình thường, tính cách Tư Mục hướng nội hơn một chút, cũng trầm mặc hơn một chút.
Nhưng Niệm Khanh lại hoàn toàn trái ngược, luôn giống như một cái loa nhỏ, nói rất nhiều, cũng tươi tắn thích cười hơn.
Nhưng bởi vì là bên cạnh bọn họ, cho nên sự khác biệt sẽ không quá rõ ràng.
Khi đến bên ngoài, hai đứa trẻ hoàn toàn trở thành hai người khác nhau.
Một người quá nhiệt tình, một người quá lạnh lùng.
Haiz, Nam Khuê bỗng nhiên nghĩ xa hơn, sau này hai đứa này tính cách như vậy muốn lấy vợ có hơi khó.
Đến bên trong hội trường, Nam Khuê lập tức bị thu hút.
Không chỉ là trang trí bầu không khí hoành tráng, quan trọng hơn là một loạt các món ăn vô cùng tinh tế.
Từng dãy đồ ăn ngon, bày biện bên trên rực rỡ sắc màu, quá mê người.
May mắn là kết quả kiểm tra thai kỳ của cô là ngày hôm qua rất tốt nên các bác sĩ cho phép cô ăn một chút.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn không?” Tiểu Tư Mục liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Nam Khuê.
“Có.” Nam Khuê gật đầu.
“Vậy con đi lấy cho mẹ!”
Dưới sự chăm sóc chu đáo của con trai, Nam Khuê ăn uống rất vui vẻ.
Lục Kiến Thành bận rộn việc đàm phán, anh biết cô không giỏi nói chuyện mà hứng thú với ẩm thực, thưởng thức, với lại hay tò mò hơn.
Cho nên, anh cũng không có miễn cưỡng cô.
Nhưng vô luận ở góc nào của hội trường, ánh mắt của anh cũng sẽ đi theo Nam Khuê, dõi theo bất kể lúc nào.
Lúc này, bên cạnh Lục Kiến Thành có một người đẹp tóc dài bồng bềnh đi tới.
Nhìn thấy anh, người phụ nữ chủ động nâng ly rượu vang đỏ lên: “Tổng giám đốc Lục, uống một ly!”
Lục Kiến Thành giữ lễ nghi quý ông, cụng vào ly của cô ta.
Nhưng ngay khi người phụ nữ muốn mở miệng nói chuyện, Lục Kiến Thành chủ động mở miệng ngắt lời: “Xin lỗi, vợ tôi ở đây, cô ấy quản rất nghiêm, tôi không thể quá chén.”
Từng chữ từng chữ, tất cả đều là từ chối.
Người phụ nữ nhìn về phía Lục Kiến Thành đang nhìn, sau đó biết điều rời đi.
Lúc 7 giờ tối, cuộc đấu giá bắt đầu đúng giờ.
Trước khi đấu giá, người tổ chức dùng chất giọng lớn, giọng điệu vang dội hô lên: “Tất cả các khách mời, bữa tiệc hôm nay là một cuộc đấu giá từ thiện, tất cả các bộ sưu tập sẽ được sử dụng để tài trợ cho trẻ em.”
“Trước buổi đấu giá, chúng tôi cũng mời hai đứa trẻ rất đáng yêu, bây giờ mời mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh, để hai cậu bé được lên phát biểu đôi lời với mọi người.”
Dưới tiếng vỗ tay cùng ánh đèn, hai cậu bé Lục Tư Mục và Nam Niệm Khanh bước từng bước nhỏ, duỗi thẳng lưng, tiến vào sân khấu một cách chỉn chu.
Hình ảnh đã được chụp cận cảnh.
Nhìn thấy rõ ràng diện mạo của bọn họ, sau khi biết bọn họ là sinh đôi, trong đám người ngập tràn lời tán dương.
Điều khiến Nam Khuê vô cùng bất ngờ chính là, hai đứa bé này không hề sợ hãi.
Không chỉ vậy, bọn họ đã soạn xong lời, nội dung của bài phát biểu được nói một cách sinh động, ngay cả mỗi cử chỉ là rất đúng chỗ.
Giọng trẻ con đáng yêu, mộc mạc đó lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của hội trường.
Rất nhiều người đã bị thuyết phục.
Nam Khuê ở phía dưới nghe được mà nước mắt lưng tròng.
“Ông xã, bọn nhỏ thật sự đã trưởng thành.”
“Làm mẹ, em bỗng nhiên cảm thấy mình không hề xứng đáng, em thế mà không biết hai bảo bối của em ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, chờ trở về nhà em nhất định phải ôm hôn chúng nó một cái.”
Lục Kiến Thành tiến lại gần: “Vợ, anh cảm thấy em nên ôm anh, hôn anh một cái đấy.”
“Da mặt dày.”
“Cũng không phải tại anh da mặt dày, mà là bọn họ có biểu hiện xuất sắc như vậy cũng là do anh dạy dỗ có phương pháp.”
“Anh dạy?”
Lục Kiến Thành kiêu ngạo gật đầu: “Phải, hổ sẽ không sinh ra chó*.”
*Hổ không sinh ra chó: Một người cha xuất sắc sẽ không sinh ra một đứa con bình thường.
Sau khi Niệm Khanh và Tư Mục đi xuống, Nam Khuê trực tiếp ôm bọn chúng lên tặng cho một nụ hôn thật kêu.
“Các cưng ơi, các con thật tuyệt vời, mẹ rất vui cho các con.”
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, bộ sưu tập đầu tiên là một đôi bông tai bảo thạch hồng, rất nhỏ và tinh tế.
Nam Khuê nhìn thấy rất thích, cho nên trực tiếp giơ biển hiệu lên.
Quan trọng hơn, hôm nay con trai của cô mở màn sân khấu, người làm mẹ như cô phải cho hai bảo bối đủ mặt mũi, nhất định phải lấy được món đồ đầu tiên.
Hơn nữa tiền từ thiện cũng đều là giúp đỡ cho trẻ nhỏ, cho nên Nam Khuê vô cùng sẵn lòng.
Bộ sưu tập đầu tiên đã cực kỳ khốc liệt.
Sau mấy vòng hét giá, Nam Khuê mới được như ý nguyện.
Vòng cạnh tranh tiếp theo thậm chí còn khốc liệt hơn.
Sau khi toàn bộ buổi đấu giá kết thúc, ký ức sâu sắc nhất của Nam Khuê chính là số “17”.
Cô đưa tay, kéo kéo quần áo Lục Kiến Thành: “Ông xã, số 17 là ai vậy, hình như người đó lấy được mấy món, giá trị con người rất khủng đúng không?”
“Cố Ngôn Bân, giá trị con người lên đến hàng chục tỷ, hơn ba mươi tuổi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, chưa đầy mười năm đã khiến cho một doanh nghiệp nhanh chóng lọt vào hàng ngũ quốc gia, thế lực vô cùng hùng hậu.”
“Nghe đồn ông ấy giữ mình trong sạch cực kì, tác phong tối giản, nhưng duy chỉ đối với các hội kiểu đấu giá vẫn luôn nhiệt tình, tiền bán đấu giá hầu như dùng để làm việc công ích.”
“Chủ đề của cuộc đấu giá từ thiện này là tài trợ cho trẻ em, ông ấy càng thêm hào phóng.”
Nam Khuê lúc này mới hiểu rõ: “Trách không được.”
Buổi đấu giá kết thúc, Nam Khuê cũng có chút buồn ngủ.
Đang trên đường trở về, Niệm Khanh và Tư Mục nói muốn đi WC.
“Để cha dẫn các con đi!” Nam Khuê có chút lo lắng.
Ai ngờ hai đứa trẻ rất độc lập: “Mẹ ơi, để cha ở lại để bảo vệ mẹ đi, bọn con có thể tự mình làm được.”
Nói xong, hai người liền chạy về phía toilet.
Kết quả lúc đi ra, có thể là hai bé quá sốt ruột, ở góc đường đột nhiên đụng phải một người.
“Ai nha…”
Đụng có hơi mạnh, hai đứa nhỏ trực tiếp ngã trên mặt đất, cái mông đau muốn nở hoa.
“Cậu bạn nhỏ, có phải là bị đụng đau rồi hay không, mau, để ông đỡ các con lên.” Cố Ngôn Bân chủ động khom người nói..