Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


”Hôm nay không chỉ là tiệc đầy tháng của Tinh Thần mà anh còn muốn nhân cơ hội này nói lời cảm ơn với em.

Bà xã, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh; cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã vì anh sinh con dưỡng cái; càng cảm ơn em đã hiểu và bao dung cho tất cả mọi thứ của anh.”
”Cả đời này của anh, chuyện may mắn nhất chính là gặp em.”
”Trước khi gặp em, anh là một người theo chủ nghĩa duy vật, anh không tin quỷ thần, không tin vào luân hồi; nhưng bây giờ anh mong trên thế gian này có luật luân hồi, như vậy thì có qua bao nhiêu đời anh cũng đều có thể tìm được em.”
”Bà xã, đời đời kiếp kiếp sau này, em cũng là của anh.”
Lục Kiến Thành nói xong, Nam Khuê chỉ cảm thấy trên tay mình mát lạnh.

Khi cúi đầu xuống nhìn, trên tay cô đã xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương vô cùng lớn.

Ánh đèn chiếu xuống khiến viên kim cương tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

”Sao lại đổi cái khác rồi?” Nam Khuê nín khóc hỏi.

”Viên kim cương trước đó nhỏ quá, anh đã sớm muốn đổi cái khác lớn hơn cho em.

Hơn nữa cái này vừa với ngón tay em, sẽ không vướng tay em.”
Lục Kiến Thành nói xong nâng tay Nam Khuê lên, thành kính hôn lên mu bàn tay cô một cái.

Nam Khuê nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trong lòng cảm động không thôi.

Không phải vì anh đổi chiếc nhẫn kim cương khác lớn hơn.

Mà là vì sự cẩn thận và tri kỉ của anh.

Khi đến giai đoạn mang thai cuối, vì ngón tay sưng lên nên cô đã cởi nhẫn ra một thời gian.

Cô vốn định đợi sinh xong Tinh Thần rồi lại đeo lên.

Nhưng kích thước đã nhỏ hơn trước.

Cô đã thử rất nhiều cách vẫn không thể đeo được.

Mà bây giờ chiếc nhẫn này rất vừa vặn, đeo trên tay cũng rất thoải mái.

Bên tai vang lên tiếng vỗ tai náo nhiệt, Nam Khuê ôm lấy Lục Kiến Thành trong lời chúc phúc của mọi người.

”Ông xã, cảm ơn anh!”
Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành trực tiếp cúi xuống hôn cô.

Thấy ở đây vẫn còn nhiều người như vậy, Nam Khuê vô cùng thẹn thùng.

”Không muốn, có nhiều người lắm!”
”Quan tâm chuyện này làm gì, anh hôn vợ mình là chuyện đương nhiên, ai cũng không thể xen vào.”
Giờ phút này, trên phòng bao tầng hai của khách sạn, Cố Ngôn Bân vừa nhìn vừa kích động lau nước mắt.

Có thể tận mắt chứng kiến hạnh phúc của con gái là niềm vui lớn nhất của ông ấy.

Tiệc đầy tháng vừa kết thúc, Nam Khuê đã nhận được điện thoại của Cố Ngôn Bân: ”Khuê Khuê, cha thật vui cho con, lần này cha cũng yên tâm mà giao con cho nó rồi.”
”Cha, cha thấy hết rồi?”
Nam Khuê cầm điện thoại, bắt đầu đưa mắt tìm kiếm.

Cố Ngôn Bân lại nói: ”Khuê Khuê, không cần tìm cha, con chỉ cần biết rằng cha cũng đã được chứng kiến hạnh phúc của con là được rồi.”
”Đúng rồi, cha nói cho con biết một chuyện, cha sẽ ra nước ngoài một thời gian.”
Nam Khuê trực tiếp sợ đến ngây người: ”Cái gì? Cha, cha quyết định khi nào vậy? Sao cha không nói cho con biết trước?”
”Vừa mới thôi.”
”Cha, vì sao vậy? Chẳng lẽ cha không muốn ở bên con và mấy đứa nhỏ sao?”
”Thật ra chú Phùng của con đã nói với cha nhiều lần, mặc dù đám người bắt cóc con đã bị bắt, nhưng người đứng sau vẫn chưa ra ngoài ánh sáng, nếu như cha tiếp tục xuất hiện quanh con và mấy đứa nhỏ thì bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ.”
”Như vậy chỉ mang đến tai họa cho con và mấy đứa nhỏ mà thôi.

Khuê Khuê, cha yêu con, cũng thương ba đứa cháu của mình, chính vì vậy nên cha quyết định tạm thời cắt đứt mọi liên hệ với các con.”
”Chờ đến khi đám người này hoàn toàn tan rã thì cha nhất định sẽ quay về bên con, quang minh chính đại nhận con gái bảo bối của cha.”
Mặc dù biết ông ấy nói rất có lí nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy vô cùng buồn.

”Cha, không thể đi muộn một chút sao?”
”Không được, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.”
”Vậy con đi tiễn cha, còn có ba đứa nhỏ nữa, cha không muốn gặp ba đứa sao?”
Tay cầm điện thoại của Cố Ngôn Bân hơi run lên, sao ông ấy lại không muốn gặp chứ, nhưng vì an toàn của họ, ông ấy nhất định phải khống chế tình cảm của mình.

”Khuê Khuê nghe lời, đừng tới, để cha một mình yên lặng rời đi thì hơn.”
Nam Khuê cắn môi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý: ”Được, cha, vậy cha chú ý giữ gìn sức khỏe.”
”Chờ cha quay về.”
Thấy cảm xúc của Nam Khuê sa sút, Lục Kiến Thành đi qua nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao gọi xong cuộc điện thoại lại buồn bả ỉu xìu thế này?”
”Ông xã!” Nam Khuê ôm chặt lấy anh, giọng nói thấp buồn bã: ”Cha vừa gọi điện thoại cho em, nói ông ấy muốn ra nước ngoài một thời gian.”
”Cha làm vậy là vì muốn bảo vệ em và mấy đứa nhỏ, ông ấy sợ ảnh hưởng đến mấy người.”
”Nói thì nói vậy nhưng em vẫn cảm thấy rất khó chịu, em với cha mới đoàn tụ được có mấy ngày mà lại phải rời xa nhau.”
”Nhất định sẽ có ngày đoàn tụ, chờ đến ngày đó rồi chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.” Lục Kiến Thành an ủi.

Sau khi kết thúc tiệc đầy tháng, Nam Khuê và Lục Kiến Thành mang ba đứa nhỏ đến bệnh viện.

Nam Khuê nắm tay Tư Mặc và Niệm Khanh.

Lục Kiến Thành thì ôm bảo bối Tiểu Tinh Thần.

Mấy người vừa xuất hiện ở phòng bệnh của Vân Thư, không khí lập tức trở nên náo nhiệt hơn.

Lục Minh Bác vừa lau người xong cho Vân Thư, ông đã thay cho bà một bộ sườn xám màu đỏ được thêu bằng tay rất đẹp.

”Thư Nhi, hôm nay là ngày đầy tháng của Tinh Thần, nếu bà dậy nhất định sẽ rất vui.”
”Những dịp bình thường như thế này bà cũng thích mặc quần áo màu đỏ, bà nói như vậy mới có sức sống, vậy bà dậy nhìn thử xem tôi chọn bộ váy này cho bà thế nào? Kiến Thành và Khuê Khuê đều nói nhìn rất đẹp, rất hợp với bà.”
Lục Kiến Thành cũng đi qua, anh đưa Tinh Thần cho Nam Khuê, sau đó nắm lấy tay Vân Thư, cẩn thận xoa bóp cho bà.

Từ sau khi khôi phục kí ức, công việc hai cha con phải làm là xoa bóp cho Vân Thư.

Vì thế nên tay nghề xoa bóp của hai người tiến bộ lên không ít.

Một lát sau Tinh Thần tỉnh dậy, bé mở mắt, tò mò đánh giá căn phòng.

Đồng thời bắt đầu oa oa kêu.

Giọng nói mềm mại kia vô cùng đáng yêu.

Nam Khuê lập tức đưa bé lại gần Vân Thư.

”Tinh Thần, đây là bà nội, bà nội đã ngủ rất lâu rồi, con gọi bà nội dậy có được không?”
Tiểu Tinh Thần như hiểu ý Nam Khuê, bé lại bắt đầu oa oa kêu lên, vô cùng vui vẻ mà kêu.

Không chỉ như vậy bé còn vừa kêu vừa giơ nắm đấm mềm mại của mình, bàn chân nhỏ cũng không ngừng vung vẩy.

Đúng lúc này Lục Kiến Thành như cảm giác được gì đó, anh lập tức để cánh tay của Vân Thư xuống, nhìn không chớp mắt.

”Ông xã, sao vậy?” Nam Khuê hỏi.

Lục Minh Bác cũng hỏi: ”Sao lại không xoa bóp tiếp?”
Lục Kiến Thành đặt nhẹ tay lên môi, sau đó chỉ về phía tay Vân Thư, không kiềm chế nổi sự kích động mà nói: ”Con cảm thấy lúc đó tay mẹ hình như đột nhiên nhúc nhích, con muốn xác nhận một chút.”
Nghe vậy, mọi người đều kích động.

Lục Minh Bác lập tức thả cốc nước ấm trong tay xuống, ông đi qua đó, sau đó không chớp mắt nhìn người trên giường.

Nam Khuê cũng tập trung chú ý vào Vân Thư.

Chỉ có tiếng kêu vui vẻ của Tiểu Tinh Thần, bàn chân nhỏ của cô bé cũng không ngừng vung vẩy.

Ánh mắt mọi người đều tập trung hết vào tay Vân Thư.

Một phút, hai phút…
Ngay lúc Tiểu Tinh Thần đột nhiên cất cao giọng oa một cái, ngón tay Vân Thư cử động..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui