Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Tư Mặc và Niệm Khanh đi cùng với hai bé gái thành hai đôi phù dâu phù rể nhỉ, vô cùng tận tâm tung hoa.

Trên mặt thảm cũng đầy cánh hoa hồng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn trong sảnh.

Khóe miệng Nam Khuê mang theo ý cười, đi từng bước kiên định về phía Lục Kiến Thành.

Phần đuôi váy cưới dài kéo theo bước chân cô, dập dờn như một làn gió, vô cùng xinh đẹp.

Lúc này Lục Kiến Thành đã mặc một bộ tây trang màu đen, cao lớn tuấn tú, anh tuấn phóng khoáng đứng phía trước.

Ánh mắt anh nhẹ nhàng dịu dàng, chan chứa tình cảm, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều là cảnh nền, chỉ có cô dâu ở trước mới là cảnh chính.

Cuối cùng Nam Khuê cũng đã đi đến trước mặt anh.

Cố Ngôn Bân nén nước mắt đặt tay Nam Khuê vào tay Lục Kiến Thành: ”Chăm sóc con bé cho tốt.”
Chỉ nói một câu, giọng ông ấy đã nghẹn lại.

”Kiến Thành, Khuê Khuê, chúc các con hạnh phúc!”
Nói xong câu đó, Cố Ngôn Bân nhanh chóng quay người, ông ấy sợ mình sẽ không kìm nén được.

Trên ghế VIP, Vân Thư và Lục Minh Bác ngồi ở hàng đầu, vẻ mặt hai người rất vui vẻ.

”Thật tốt, cuối cùng hai đứa cũng qua khoảng thời gian khó khăn rồi.”
Đông Họa vô cùng vui mừng cho Nam Khuê.

Nghi thức đã được tiến hành, hai người tự mình nói lời tâm tình dành cho nhau.

Không có người chủ trì, tất cả đều do họ tự nói.

Vì vậy nên càng cảm nhận được tình cảm rõ ràng hơn.

Lục Kiến Thành chủ động nắm tay Nam Khuê, anh nghiêm túc, chăm chú nói từng câu từng chữ với cô: ”Cô Nam Khuê thân mến, xin hỏi, em có đồng ý gả cho người đàn ông trước mặt, để anh ấy dùng quãng đời còn lại để chứng minh lời hứa của mình, để yêu em, che chở em, bảo vệ em không?”
Nam Khuê gật đầu: ”Em đồng ý.”
Vừa dứt lời, nước mắt cô đã đong đầy hai mắt.

Lục Kiến Thành nhắc nhở cô: ”Đến lượt em rồi cô Nam Khuê.”
”Anh Lục Kiến Thành thân mến, xin hỏi anh có đồng ý cưới người phụ nữ trước mặt, cho dù sau này xảy ra chuyện gì cũng sẽ đều ở bên, chăm sóc cô ấy, vĩnh viễn không cách xa, để cô ấy ở bên cạnh đến già sao?”
Sau khi Lục Kiến Thành nghe xong thì trực tiếp vén sa che mặt của cô lên, nghiêng người hôn lên môi cô.

Hàng ngàn cánh hoa từ bên trên rơi xuống người hai người, cảnh tượng rất lãng mạn.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.

Tiếng vỗ tay đã dừng rồi nhưng Lục Kiến Thành vẫn tiếp tục hôn.

Mãi đến khi Nam Khuê gần như không thở được nữa.

Lúc này anh mới buông cô ra, sau đó cưng chiều xoa mũi cô: ”Về sau tập nhiều một chút là sẽ khác.”
Sau đó đến tiết mục trao nhẫn cho nhau.

Lúc này Nam Khuê mới kịp phản ứng chiếc nhẫn trên tay mình đã biến mất.

Cô có chút lo lắng, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc này trên thảm đỏ có một chiếc xe thể thao nhỏ màu đỏ chạy vào.

Tiểu Tinh Thần mặc váy công chúa trắng ngồi trong, trên tay cô bé ôm một chiếc hộp đỏ.

Đôi mắt to tròn như nước đang chớp chớp khiến ai nhìn cũng mềm nhũn tim.

Lục Kiến Thành đi qua lấy chiếc hộp nhỏ trong bàn tay xinh xắn của Tinh Thần.

Sau đó Tinh Thần lại ngồi vững trên chiếc xe thể thao đỏ, được điều khiển ra khỏi thảm đỏ.

Toàn bộ hôn lễ đều để lại cho Nam Khuê và Lục Kiến Thành.

”Đây đều là anh làm sao?” Nam Khuê không nhịn được mà vui vẻ hỏi.

”Thích không?” Anh hỏi.

Vừa dứt lời anh đã đeo nhẫn lên tay Nam Khuê.

”Bà Lục, từ nay về sau em trốn cũng không thoát đâu.”
Nam Khuê cũng không thua kém, cũng đeo nhẫn lên cho anh, đồng thời tuyên bố chủ quyền: ”Ông Lục, vậy anh cũng phải nhớ rõ, từ nay về sau anh chính là người đàn ông có gia đình.”
”Xin nghe lời dạy bảo của bà xã đại nhân.”
Tiết mục cuối cùng chính là phần ném hoa của cô dâu.

Nam Khuê trực tiếp đưa bó hoa cho Đông Họa.

Đông Họa hơi ngẩn người, vừa vui mừng vừa bất ngờ.

”Họa Họa, bó hoa này là lời cổ vũ của mình dành cho cậu, cũng là tất cả những điều tốt đẹp nhất của mình dành cho cậu, hi vọng có thể sớm được uống rượu mừng của cậu.”
”Cảm ơn cậu Khuê Khuê.”
Đông Họa vô cùng cảm động.

Mãi cho đến khi hôn lễ kết thúc, Nam Khuê vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Vốn cho rằng chỉ là một kì trăng mật đơn giản để trải qua thế giới hai người.

Như vậy cũng đủ khiến cô thỏa mãn.

Không ngờ anh lại giấu cô chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Giống như tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình cô là mơ hồ.

Sau khi kết thúc hôn lễ không lâu, các khách mời đều lần lượt trở về.

Lúc này Vân Thư và Lục Minh Bác cũng mang theo ba đứa nhỏ đến: ”Khuê Khuê, Kiến Thành, cha mẹ chúc hai đứa tân hôn hạnh phúc, mong các con sẽ luôn hạnh phúc như vậy.”
”Cha, mẹ, cảm ơn hai người!”
”Hai đứa ở lại chơi mấy ngày, mẹ và cha con sẽ mang ba đứa nhỏ về chăm sóc, đừng lo lắng.”
Sau khi tiễn Vân Thư và Lục Minh Bác đi, Nam Khuê quay sang phía Chu Tiễn Nam và Đông Họa.

”Khuê Khuê, vậy không làm phiền hai người nữa, tụi mình cũng chuẩn bị quay về đây.” Đông Họa chủ động nói.

”Ừm, chú ý an toàn.”
Nam Khuê lập tức nhìn Chu Tiễn Nam: ”Tiễn Nam, một cô gái như Họa Họa về tôi không yên tâm, làm phiền anh nhất định phải giúp tôi đưa cô ấy an toàn về đến tận nhà.”
”Được.”
Lúc này Chu Tiễn Nam ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành: ”Mượn cô dâu của anh một chút.”
Lục Kiến Thành gật nhẹ đầu.

Anh đứng đón gió biển, nhìn về phía Chu Tiễn Nam và Nam Khuê xem hai người đang nói gì.

Lúc này Chu Tiễn Nam đang cầm một chiếc hộp đưa cho Nam Khuê: ”Khuê Khuê, tân hôn hạnh phúc, đây là quà tôi tặng cho em.”
”Tiễn Nam, anh quá khách sáo rồi!”
Nam Khuê có chút xấu hổ nhận lấy.

Còn cả những tâm ý của Tiễn Nam đối với cô, cô càng không biết nhận lấy như thế nào.

Những năm này Tiễn Nam đều ở bên cạnh cô.

Mỗi khi cô gặp khó khăn nhất, lúc cô cần trợ giúp nhất, anh ấy đều ở bên cạnh cô.

Mặc dù có lời chưa nói, anh ấy cũng không làm nhưng hai người đều hiểu rõ.

”Tiễn Nam, tôi không thể quà của anh được.”
”Nhận đi!” Ánh mắt Chu Tiễn Nam mang theo chút thương cảm nhàn nhạt: ”Không phải là món quà quý giá gì, hơn nữa…”
Anh ấy dừng một chút rồi nói tiếp: ”Khuê Khuê, đây là món quà cuối cùng tôi tặng em.”
Anh ấy đã nói như vậy, Nam Khuê cũng không thể từ chối được nữa.

Cô gật nhẹ đầu rồi nhận lấy.

Đồng thời nở nụ cười nhẹ: ”Tiễn Nam, cảm ơn anh!”
”Không chỉ vì món quà này mà còn cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, cảm ơn sự ấm áp và cảm động mà anh đã mang đến cho tôi.”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía Nam Khuê.

Lần này ánh mắt anh ấy không còn kiềm chế nữa mà là tham lam và si ngốc nhìn cô.

Vì đây là lần cuối cùng, cho nên anh ấy muốn mình buông thả một lần.

Quãng đời còn lại, từ nay về sau đều sẽ không còn nữa.

”Khuê Khuê, tôi có thể ôm em một lần không?”
Nam Khuê nghe câu hỏi đột ngột của anh mà ngẩn người.

Cô biết Lục Kiến Thành thật ra đang đứng cách đó không xa nhìn họ.

Thấy cô do dự, Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng nói: ”Sợ anh ấy ghen sao?”
”Ừm.” Nam Khuê cũng không giấu mà gật đầu.

Chu Tiễn Nam hơi nhếch miệng, thoải mái bật cười: ”Vậy thì tốt rồi, tôi chính là muốn để anh ấy biết, nếu như anh ấy không quý trọng thì sau này em lúc nào cũng có thể bị người khác cướp đi.”
”Cho nên nhất định phải từng giây từng phút ý thức được nguy cơ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui