Lục Kiến Thành dựa vào tin nhắn chuyển khoản rất nhanh đã tìm thấy cửa hàng đó, từ đó cũng tìm ra được vị trí của Nam Khuê.
Anh đẩy cửa đang định đi tìm Nam Khuê thì Lâm Tiêu bước vào báo cáo một chuyện rất khẩn cấp.
Lục Kiến Thành nghe xong, cau mày dặn dò: “Lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Vâng, Lục tổng.”
Vậy là chuyện đi tìm Nam Khuê cứ vậy mà bị gác sang một bên.
Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ cùng nhau đi mua sắm tiếp, trừ tầng lầu bán đá quý ra thì hai người đều đi dạo qua.
Vốn dĩ Nam Khuê cũng không có hứng thú với đá quý.
Cô giữ tay Lâm Niệm Sơ lại, mặt lộ vẻ khó xử.
“Niệm Niệm, tớ không muốn đi.”
“Tại sao?”
“Những món đá quý đó quá đắt rồi, tớ tiêu phung phí tiền của anh ấy như thế này cảm thấy cũng không tốt lắm.”
Từ nhỏ Nam Khuê đã rất tiết kiệm, sau này cho dù vào Lục gia rồi cũng chưa tạo nên thói quen vung tiền như nước như vậy.
“Tiêu hoang?” Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên nhìn Nam Khuê, kéo kéo tai nhỏ: “Cô Nam Khuê này, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Với chút tiền này đối với chồng cậu mà là tiêu hoang thì cậu cũng quá coi thường anh ta rồi đó.”
“Có chút tiền này cũng không đủ Lục gia nhét kẽ răng đâu.”
Nam Khuê chớp mắt, con người lay động: “Anh ấy kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”
Tuy là cô biết thế lực của Lục gia rất lớn mạnh, của cải cũng nhiều nhất nhì, nhưng Nam Khuê người khác đang nói quá lên, hơn nữa cô cũng chưa từng tìm hiểu qua, thế nên thật sự không biết Lục gia kiếm được bao nhiêu tiền.
“Vậy tớ hỏi cậu, cô Nam Khuê, cậu thấy tớ có kiếm được nhiều tiền không?”
Nam Khuê lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có.”
“Vậy được, cậu cứ tưởng tượng số tiền mà Lục Kiến Thành hơn tớ gấp trăm nghìn lần là được rồi, vậy cậu nói xem anh ta có kiếm được nhiều không?”
Nam Khuê vừa nghe lập tức đưa tay ra tính toán.
Nhưng tính đến cuối cùng, cả người cô đều ngốc ra rồi.
Lâm Niệm Sơ nắm lấy tay cô nói: “Được rồi, đừng tính nữa, cậu chỉ cần biết một chuyện, chồng của cậu có rất nhiều tiền, cực kì cực kì nhiều tiền, hơn nữa không phải nhiều tiền bình thường mà là nhiều tiền đến mức không ai địch được, thế nên cứ tiêu thoải mái đi.”
“Tớ nói với cậu nè, hôm nay cậu không tiêu vài nghìn vạn thì là đang có lỗi với thực lực kiếm tiền của anh ta đó.”
Lời Lâm Niệm Sơ nói lập tức khiến Nam Khuê bật cười.
Hơn nữa cô nghĩ những gì Niệm Niệm nói cực kỳ hợp lý.
“Vậy đi thôi, hôm nay cậu nhìn trúng món trang sức nào thì cứ đưa hết cho tớ thanh toán.” Nam Khuê vỗ vỗ ngực nói.
Lâm Niệm Sơ cười ranh mãnh: “Cậu không sợ tớ đào mỏ cậu hả?”
“Không phải cậu nói Lục Kiến Thành kiếm được rất nhiều tiền sao? Nhiều tiền thì cũng chỉ là mấy dãy số thôi, hôm nay để tớ khiến mấy con số này thay đổi một chút đi.”
“Được, vậy tớ đành cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Tức khắc hai người vui vẻ kéo nhau vào tiệm trang sức.
Khi nhân viên đang nhiệt tình giới thiệu, hai người đều nhìn trúng một chuỗi vòng cổ ngọc trai.
Tuy là có vẻ đơn điệu hơn những vòng kim cương khác, chiếc vòng cổ này được xâu toàn bộ bằng những viên ngọc trai trắng muốt, nhìn không hề khoe khoang lộ liễu.
Những viên ngọc trai đều tròn trịa, trắng sáng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Với màu sắc đó, cả hai đều thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hơn nữa khi đeo vào cổ đều tạo cảm giác cổ thon dài, da dẻ trắng sáng mềm mịn hơn, nên cả hai đều rất thích.
“Tôi muốn mua chiếc này, lấy hai chiếc.” Nam Khuê nói xong trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên.
Ừm, giây phút này, hình như cô cũng cảm nhận được một chút sự hưng phấn và thích thú khi trở thành người có tiền rồi.
Hoá ra cảm giác khi bản thân tiêu tiền đích thực là rất khác nhau.
Lâm Niệm Sơ cười đưa thẻ của mình ra: “Quẹt riêng đi.”
Nam Khuê không vui bĩu môi nhìn cô: “Đã nói là để tớ thanh toán rồi, tớ tặng cho cậu, sao cậu lại nuốt lời rồi?”
“Thôi bỏ đi, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, nếu như tớ dùng tiền của Lục Kiến Thành rồi, lần sau phải nghe lời anh ta, hoặc phải tiết lộ cho anh ta chuyện gì đó khiến Khuê Khuê của chúng ta ấm ức thì phải làm sao.”
*Ý chỉ khi nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
“Thế nên, tớ vẫn nên không cho anh ta nắm được cơ hội nào.”
Nghe thấy những lời này, Nam Khuê cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Cô hiểu rất rõ tính cách của Niệm Niệm, chỉ cần là cô ấy đã quyết định thì rất khó để thay đổi.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Hai người thanh toán xong liền giúp nhau đeo dây chuyền lên.
Khi hai người đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên lại bắt gặp được bóng dáng quen thuộc.
Vốn dĩ một trong số đó là người mà Nam Khuê không muốn nhìn thấy, kết quả vừa đến lại đến cả đôi.
Nam Khuê kéo tay Lâm Niệm Sơ muốn trực tiếp đi qua bọn họ.
Không phải cô sợ bọn họ, chỉ là không muốn lãng phí lời nói với những người không đáng, càng cảm thấy lãng phí thời gian vào những người như thế này thì càng không đáng.
Không ngờ, Phương Thanh Liên vẫn mở miệng gọi cô: “Nam Khuê, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được cô ở đây.”
“Thế à, tôi cũng không ngờ đến.” Nam Khuê lạnh lùng nói.
Lúc này, Lục Nhu nổi khùng lên chạy tới trước mặt Nam Khuê, ngửa mặt lên tức giận nhìn cô: “Cô là Nam Khuê? Lần trước khổ sở giấu giếm tôi đấy chứ!’
“Lúc trước khi ông nội vẫn còn, mọi người đều nhường nhịn cô, bảo vệ cho cô, bây giờ ông nội đã mất rồi, để tôi xem còn ai có thể bảo vệ cô đây?”
Phương Thanh Liên lập tức nhìn ra giữa họ có chuyện gì đó, cô ta nhìn Lục Nhu, dịu dàng hỏi: “Nhu Nhu, sao vậy? Con người cô Nam Khuê rất tốt mà, giữa hai người có phải có hiểu nhầm gì không?”
“Không có hiểu nhầm.” Lục Nhu dứt khoát nói.
Sau đó nhìn Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, chị không biết đâu, lần trước là vì cô ta hại em bị ông nội và anh Kiến Thành đuổi ra khỏi Lục gia, chật vật không chịu được, trở thành trò cười của tất cả mọi người.”
“Cái gì?” Phương Thanh Liên kinh ngạc.
Sau đó bày ra vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn Nam Khuê: “Nam Khuê, cô sẽ không làm chuyện như vậy đâu chứ, Nhu Nhu chỉ là một cô bé thôi, em ấy chưa được hiểu chuyện lắm, nếu như em ấy làm chuyện gì có lỗi với cô thì tôi thay em ấy xin lỗi cô.”
“Vậy thì cô Phương đây cũng lớn mặt quá rồi đó, còn có thể thay người khác xin lỗi? Chỉ đáng tiếc…” Nam Khuê nhìn cô ta, ném từng chữ từng chữ ra: “Tôi không chấp nhận.”
“Nam Khuê, cô nhất định phải hung dữ như vậy sao? Tôi biết vì Kiến Thành nên cô không thích tôi, nhưng dù gì Nhu Nhu cũng là em gái của Kiến Thành, tuy không phải là em gái ruột, nhưng vài thế hệ này của Lục gia chỉ có hai người họ là anh em, cho dù Kiến Thành có trách Nhu Nhu nhưng dù sao cũng là anh em, trong lòng anh ấy sẽ không ghi hận đâu.”
Lục Nhu vừa nghe lập tức phụ họa theo: “Đúng, chị Thanh Liên nói rất đúng, anh Kiến Thành mãi mãi là anh trai tôi, tôi mãi mãi là em gái của anh ấy, đây là mối quan hệ huyết thống, không thể phai mờ được.
Nhưng mà cô thì lại khác, cô chỉ một đứa con nuôi được ông nội đưa về Lục gia, ông nội đi rồi thì sẽ chẳng có ai thừa nhận thân phận của cô đâu, bây giờ cô cũng chỉ là một con chó nhà có tang, cái gì cũng không phải, cô tưởng là cô còn có thể cắn người sao?”
Lời của Lục Nhu cực kỳ khó nghe.
Nhưng mà Nam Khuê đều chịu đựng.
Nếu như đến mấy lời này còn không chịu được, thân là con dâu của Lục gia, làm sao cô còn có thể thực hiện được những chuyện mà ông nội giao phó, về sau làm sao có thể chống đỡ được cả Lục gia chứ.
Nam Khuê nở nụ cười nhìn Lục Nhu: “Cô nói đúng, đương nhiên là tôi không thể cắn người.”
“Chó ấy mà, khó trách không hiểu chuyện, cô ta cắn tôi một cái, không lẽ tôi còn phải cắn trả cô ta một cái sao?” Nam Khuê bình tĩnh, không chút biến sắc chửi Lục Nhu một trận.
Lục Nhu tức giận vọt thẳng tới chỗ Nam Khuê, cô ta giơ tay trực tiếp đập mạnh xuống.