Nôn khan một chút, Nam Khuê mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Cô hít một hơi thật sâu, rửa mặt qua loa, sửa soạn lại quần áo mình rồi ra ngoài.
“Mẹ, để mẹ chê cười rồi, vừa rồi con hơi thất lễ.” Nam Khuê nhìn Vân Thư đang ngồi trên sofa, trong lòng tràn đầy ngại ngùng.
Vân Thư chỉ cười nói: “Không sao.” Sau đó vẫy tay bảo cô ngồi xuống, Nam Khuê lập tức cẩn thận ngồi xuống bên cạnh bà
Bởi vì căng thẳng, trái tim cô nhảy loạn lên bình bịch, hô hấp cũng có chút không ổn định, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, cô sợ nhất mẹ chồng sẽ hỏi cô việc ‘nôn khan’ vừa rồi.
Nhưng mọi chuyện vẫn luôn trùng hợp như vậy.
Giây tiếp theo, tiếng mẹ chồng đã vang lên bên tai cô: “Vừa rồi có chuyện gì? Mẹ thấy con nôn có chút dữ dội, có cần phải đi bệnh viện khám không?”
Trời ạ! Nam Khuê hốt hoảng, đúng là sợ cái gì thì cái đấy sẽ tới.
“Mẹ, không sao đâu ạ, chỉ là không cẩn thận ăn nhầm trứng gà, mấy hôm nay con vẫn hơi bị dị ứng.” Nam Khuê cố gắng để giọng nói của bản thân tự nhiên nhất có thể, nhìn không ra chút sơ hở nào.
“Lần sau phải cẩn thận một chút, dị ứng không phải chuyện nhỏ đâu.” Vân Thư nghiêm túc nhìn cô, cuối cùng cũng không có nghĩ nhiều.
“Vâng, mẹ, sau này con sẽ chú ý.”
Sau đó, Vân Thư cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Nếu như mẹ không nhớ nhầm thì hôm qua là ngày kỉ niệm kết hôn hai năm của hai đứa.”
“Vâng!” Nam Khuê ngoan ngoãn gật đầu.
“Sống trên đời này đó mà, sẽ đụng phải các thể loại người, có những người cả đời này cũng không thể gặp lại được, có những người duyên phận chỉ lướt qua nhau, có thể trở thành vợ chồng cũng không dễ dàng, nếu như các con đã lĩnh chứng trở thành vợ chồng rồi, thì nên cẩn thận trân trọng mối duyên phận này.”
“Mọi người đều nói phá mười ngôi chùa còn hơn chặt đứt một cuộc hôn nhân, nếu như vẫn còn yêu thì nên bỏ chút tâm tư, cẩn thận mà giữ lấy.
Cái đứa Phương Thanh Liên kia, con sợ nó làm gì, không chỉ là mẹ, cả cái Lục gia, ông nội và cha con cũng không một ai thích nó, sẽ không có ai đồng ý cho nó vào cửa đâu.
Chúng ta luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của con.”
Những lời của Vân Thư khiến lòng Nam Khuê xuất hiện một dòng ấm áp.
Tuy mẹ cô đã mất nhiều năm rồi, cha cũng không cho cô một chút tình thương cha con nào, nhưng cô lại rất may mắn có thể gả vào Lục gia.
Họ không chỉ không ghét bỏ cô, ngược lại còn yêu thương, bảo vệ cô.
Phần tình cảm này, cả đời này cô cũng không thể báo đáp được hết.
“Mẹ, con biết rồi ạ, con sẽ trân trọng.”
“Thật sự là biết rồi sao?” Vân Thư đột nhiên nhìn cô, ánh mắt trở nên sắc bén: “Mẹ thấy hai đứa đâu có biết, nếu như biết thì sao lại dễ dàng ly hôn như vậy?”
“Con đừng tưởng mẹ không biết con và Kiến Thành định làm gì, ông nội sắp đại thọ 80 tuổi rồi, sức khỏe của ông không được tốt, nếu như các con dám làm gì chọc giận ông, mẹ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các con, có ý định gì thì cũng bỏ đi cho mẹ, nuốt ngược lại vào trong ấy.”
Nam Khuê ngẩng đầu lên, nhìn bà không thể tin được: “Mẹ, tại sao mẹ…lại biết?” Càng dần cuối câu, giọng Nam Khuê càng nhỏ lại giống như muỗi kêu vậy.
Cô cúi thấp đầu, căn bản không dám đối mặt với mẹ chồng.
Vân Thư thở dài một hơi:
“Không cần biết Kiến Thành vì sao lại cưới con, nếu đã cưới rồi, có được chứng nhận kết hôn, các con chính là vợ chồng, nếu đã là vợ chồng thì phải biết trân trọng lấy nhau, mẹ vẫn đang hy vọng các con mau mau sinh cho mẹ một đứa cháu, để mẹ được nở mày nở mặt một chút.”
Trước khi đi Vân Thư lại dặn lại: “Đừng nghĩ nhiều quá, sống cho tốt, hy vọng lần sau gặp mặt các con có thể bỏ việc ly hôn kia đi.”
Nói xong, bà trực tiếp đi mất, đến cơm cũng không ăn.
Nam Khuê ngồi trên sofa do dự rất lâu, nghĩ có nên gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành hay không.
Nói với anh mẹ đã biết chuyện bọn họ muốn ly hôn rồi.
Xoắn xuýt mất một lúc, cô buồn ngủ không chịu được, trực tiếp ngủ quên trên sofa.
Từ nhà Nam Khuê rời đi, Vân Thư gọi cho Lục Kiến Thành một cuộc điện thoại:
“Nửa tiếng nữa mẹ tới nhà tổ, tới lúc đó mẹ muốn nhìn thấy con ở đó.”
Lục Kiến Thành có chút đau đầu: “Mẹ, con vẫn đang ở bên ngoài.”
Vân Thư trực tiếp nói: “Mẹ biết, con quẳng vợ của mình ở nhà rồi đi dạo cùng Phương Thanh Liên mà, nếu như con không tới mẹ sẽ trực tiếp tới cửa hàng tìm Phương Thanh Liên, nếu lúc đó cô ta lại trở thành trò hề, con đừng trách mẹ không hạ thủ lưu tình, con tự quyết định đi!”
“Con tới.” Lục Kiến Thành còn chưa nói hết câu, Vân Thư đã lạnh lùng cúp điện thoại rồi.
“Thanh Liên, em đi dạo trước đi, đợi đi dạo xong anh sẽ bảo tài xế đưa em về.” Lục Kiến Thành dịu dàng nói.
Phương Thanh Liên lập tức cảm thấy có gì đó không đúng: “Kiến Thành, anh phải đi rồi à?”
“Ừ, có chút việc gấp.”
“Được, vậy anh đi trước đi, em sẽ chăm sóc tốt cho mình không khiến anh lo lắng đâu.”
“Ừm.” Lục Kiến Thành đang định quay người đi, Phương Thanh Liên đột nhiên lên tiếng:
“Kiến Thành, đợi một chút!”
“Sao thế?”
Phương Thanh Liên lăn xe lăn qua, sau đó giơ hai tay lên, từng ngón tay mảnh khảnh sửa lại cổ áo và cavat của Lục Kiến Thành.
“Được rồi, vừa rồi cavat có hơi lệch.”
“Cảm ơn!”
Nhìn bóng lưng của Lục Kiến Thành, Tiểu Mãn lầm bầm: “Tiểu thư, tại sao không giữ Lục tổng lại mà để anh ấy đi như vậy?”
“Bởi vì hôm nay anh ấy cho tôi tỉnh ngộ ra.”
“Tỉnh ngộ cái gì?”
“Hôm trước vì chuyện ly hôn phải dời lại mà chúng tôi cãi nhau một trận, anh ấy rất không vui, hôm nay cũng là vì chuyện đó, tôi phải cho anh ấy một chút không gian, tin tưởng anh ấy hơn một chút, nếu như quá gấp gáp thì kết quả sẽ không được như mong muốn.”
“Tiểu thư, vậy cô không sợ anh ấy sẽ yêu cái cô vợ đó của anh ấy hả?”
Ánh mắt Phương Thanh Liên dần trở nên phức tạp.
Qua một lúc, cô ta mới nói: “Sợ, đương nhiên sợ.
Nhưng mà sau này tôi nghĩ thoáng ra, bọn họ đã kết hôn hai năm rồi, Kiến Thành cũng không yêu cô ta, chỉ còn lại một tuần này thì tình cảm này cũng không thể nảy nở trong bảy ngày được.”
“Tôi còn ở nước ngoài nhịn suốt hai năm, hơn 700 ngày đều có thể trải qua, ngàn vạn không thể vì bảy ngày này mà để mọi công sức đổ sông đổ bể được, tôi nhất định phải nhẫn nhịn, không thể tự mình đạp đổ được.”
Khi Lục Kiến Thành về tới nhà tổ Lục gia, Vân Thư đã ở phòng sách đợi anh rồi.
Sau năm giờ chiều, mặt trời cũng đã bắt đầu xuống núi.
Hoàng hôn bao trùm cả bầu trời bởi màu cam nhàn nhạt, từ cửa sổ vừa vặn có thể ngắm được cảnh mặt trời dần lui về phía tây, đây là thời khắc mà Vân Thư thích nhất.
Một làn hương thoang thoảng trong căn phòng có hương vị cổ kính.
Bên cạnh bàn trà toả ra mùi thơm trà nồng đậm, khiến người ta cảm thấy tươi mát.
Khi Lục Kiến Thành đẩy cửa bước vào, đúng lúc Vân Thư đã pha trà xong.
Anh nện bước trên đôi chân dài, chủ động ngồi xuống bên cạnh bàn trà, tiện tay nâng chén trà lên ngửi một cái:
“Mẹ, mẹ pha trà vẫn thơm như vậy?”
“Thơm thì làm sao? Cha con vẫn thích trà mà Quý Nhu pha, nói trà cô ta pha lãng mạn, thú vị, còn trà mẹ pha giống hệt con người mẹ đều vô vị nhạt nhoà giống nhau đó thôi.”
“Mẹ.” Lục Kiến Thành cau mày lại: “Đang tốt đẹp, mẹ nhắc bà ta làm gì?”
“Sao? Con không cho phép mẹ nhắc người tình của cha con, nhưng lại có thể đưa tình nhân con đi dạo bên ngoài, rêu rao khắp nơi à, Lục Kiến Thành, con đúng là tốt lành quá.”
“Con từng suy nghĩ cho Nam Khuê hay không? Nó là sắt đá à? Nó không biết buồn hay sao?”