Hoặc giống như trước đây sợ hãi trốn trong chăn, lo lắng đến phát run, cả đêm đều không ngủ ngon.
Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành càng hối hận hơn.
Anh đúng là không nên xúc động đóng cửa rời đi để cô một mình ở trong phòng.
Nhưng anh là một người đàn ông, làm gì cũng phải có lòng tự trọng.
Đã đi ra rồi, hơn nữa còn tức giận đi ra, sao có thể nói về là về được?
Ít nhất thì cô cũng phải giữ anh lại một chút mới đúng.
Sau đó người nào đó bắt đầu tự an ủi mình, chỉ cần Nam Khuê hơi giữ anh lại, xuống tìm anh, hoặc yếu ớt một chút, dù anh có tức giận thế nào cũng sẽ lập tức quay về.
Nhưng Lục Kiến Thành chờ một lúc, chờ mấy phút thì thứ đợi được cũng chỉ là cầu thang yên tĩnh.
Chẳng lẽ cô ngủ rồi?
Lục Kiến Thành ngồi không yên, sải dài bước, đi nhẹ nhàng lên tầng hai.
Phòng ngủ tầng hai, phòng tân hôn của hai người lúc này đang đóng chặt cửa, không có một chút dấu hiệu động đậy nào.
Tim Lục Kiến Thành lạnh đi một nửa.
Hóa ra là anh suy nghĩ nhiều rồi, có khả năng cô cứ như vậy nhìn anh rời đi, giường cũng không xuống, cửa cũng không mở ra nhìn chứ nói gì đến chuyện đi tìm anh.
Người cố chấp cũng chỉ có mình anh mà thôi.
Lục Kiến Thành cười khổ một tiếng rồi đi xuống dưới.
Nếu cô đã không cần anh thì anh cũng không cần phải mặt dày mà quấn lấy cô.
Lục Kiến Thành thay một bộ quần áo khác, trực tiếp đến nhà xe lái một chiếc xe rời đi.
Trong màn mưa, anh nhấn ga đi trên con đường không bóng người, vừa đi vừa gọi một cuộc điện thoại.
“Ngủ chưa? Đi uống mấy ly.
”
Hoắc Ti Yến nhìn đồng hồ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Kiến Thành, hai giờ sáng, cậu nói xem tôi đã ngủ chưa?”
“Không phải cậu toàn thức đêm sao?”
Nghe Lục Kiến Thành nói vậy, đột nhiên Hoắc Ti Yến nhớ đến một chuyện ngày trước.
Đó là một buổi sáng, mặt trời chiếu vào phòng, mặc dù có rèm cửa nhưng trong phòng vẫn sáng bừng.
Lâm Niệm Sơ đã sớm tỉnh dậy, còn anh ta vẫn ngủ.
Lúc đó Lâm Niệm Sơ gọi anh ta dậy, hơn nữa còn gọi rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn ngủ.
Cuối cùng sau buổi sáng hôm đó Lâm Niệm Sơ tức giận, ăn sáng cũng không ăn mà đã bực tức đi về.
Quan trọng là lần đi này cô ấy trực tiếp đến đoàn làm phim, hơn nữa đó còn là một nơi hoang vu vắng vẻ, giao thông khó khăn.
Cho nên ròng rã một tháng trời hai người không gặp nhau.
Sau đó khi Lâm Niệm Sơ quay về, Hoắc Ti Yến lập tức đi nhận sai.
Lâm Niệm Sơ nằm bên cạnh anh ta, lúc đó cô ấy như cô vợ nhỏ oán hận, véo chiếc mũi cao ráo của anh ta, nghiêm túc nói: “Hoắc Ti Yến, đây chính là lời anh hứa đấy, sau này không cho phép thức suốt đêm nữa.
”
“Nếu bị em bắt được, em sẽ không để ý đến anh nữa.
”
“Hơn nữa với số tuổi này của anh cũng nên chăm sóc bản thân tốt hơn đi, những tiểu thịt tươi trong đoàn làm phim của em ngày nào cũng tự kiềm chế bản thân, vừa ăn uống điều độ khống chế dáng người lại còn vận động rèn luyện, còn chưa nói đến chuyện chăm sóc da mặt sớm tối nữa, da còn đẹp hơn cả da em.
”
“Hoắc Ti Yến, anh nhìn lại anh mà xem.
” Lâm Niệm Sơ cố ý chọc mặt anh ta: “Da anh đã lão hóa rồi, không chăm sóc nữa thì sau này sẽ thành ông chú lớn tuổi đấy.
”
Lúc đó Hoắc Ti Yến đen mặt lại, từ đó về sau anh ta thật sự bỏ thói quen thức suốt đêm.
Đương nhiên ngoài những lần làm ăn và tình huống đặc biệt ra.
“Đó là trước kia, bây giờ tôi thay đổi rồi.
” Hoắc Ti Yến nói.
“Đừng có nói nhảm nữa, ra uống mấy ly.
” Lục Kiến Thành nói thẳng.
Nghe thấy tâm trạng anh không tốt, Hoắc Ti Yến vẫn rời giường thay quần áo.
Mười phút sau Lục Kiến Thành đã đến câu lạc bộ.
Anh gọi mấy chai rượu, rượu vang càng gọi nhiều hơn.
Lúc Hoắc Ti Yến đi vào phòng bao, ngoài rượu ra thì vẫn chỉ thấy rượu.
“Đêm hôm khuya khoắt lại gọi tôi ra, làm sao? Nhìn dáng vẻ này của cậu giống như thất tình vậy.
”
Hoắc Ti Yến đi đến cầm một ly rượu lên, đụng vào ly của Lục Kiến Thành một cái, trực tiếp ngẩng đầu uống cạn.
Lục Kiến Thành ngồi trên sopha, tay anh vuốt cái ly, một tay khác khoác hờ lên chỗ dựa lưng của ghế sopha.
“Phương Thanh Liên không để ý đến cậu sao?” Hoắc Ti Yến hỏi.
“Không liên quan đến cô ấy.
”
Hoắc Ti Yến lập tức có hứng thú, anh ta cầm ly rượu lên, ngồi xuống bên cạnh Lục Kiến Thành: “Nói vậy thì là liên quan đến Nam Khuê sao?”
Lục Kiến Thành không quan tâm đến anh ta, ngửa đầu uống thêm ly rượu nữa, sau đó nắm chặt lấy ly: “Phụ nữ đúng là dễ thay đổi, một giây trước vẫn là thỏ trắng mềm mại đáng yêu, giây sau có thể biến thành một con hổ máu lạnh vô tình rồi.
”
“Cậu nói xem, sao lại trở mặt nhanh như vậy chứ?”
Lúc anh đóng sập cửa đi, cô cứ như vậy để anh đi, không thèm níu kéo một chút.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Kiến Thành càng nặng nề hơn.
Dù thế nào thì anh cũng là chồng cô, trong lòng cô có anh hay không?
“Tôi lại cảm thấy như vậy không kỳ lạ chút nào.
” Hoắc Ti Yến nói.
Lục Kiến Thành nhíu mày.
Hoắc Ti Yến nói tiếp: “Bây giờ Nam Khuê mới bùng nổ, có thể đã nhịn đủ rồi, không người phụ nữ nào có thể chịu được chuyện chồng mình có người khác ở bên ngoài cả.
”
“Vậy nếu thật sự nhẫn nhịn thì sao?”
“Nếu như vậy thì chỉ có hai khả năng.
Một là quá yêu, không muốn mất đi, tình nguyện không chịu thay đổi, thứ hai là căn bản không yêu, cho nên một chút cũng không quan tâm, vậy còn cậu? Cậu hi vọng Nam Khuê thuộc về khả năng nào?”
Hoắc Ti Yến nói xong, Lục Kiến Thành im lặng một lúc.
Khả năng nào sao?
Anh không hi vọng khả năng nào cả, anh thậm chí còn hi vọng cô có thể ồn ào, có thể làm loạn, cho dù là chạy đến trước mặt anh lên án, tìm anh muốn một câu trả lời thì cũng khiến anh vui vẻ hơn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô lại vô cùng bình tĩnh, giống như không có gì xảy ra vậy.
Hoắc Ti Yến nhìn dáng vẻ này của anh, thở dài nói: “Đừng trách trước đây tôi không nhắc cậu, Phương Thanh Liên không hợp với cậu, Nam Khuê hợp hơn cô ta nhiều.
”
“Có một số việc tôi vốn không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn nói lại với cậu, nhưng nhìn cậu như vậy, tôi thấy vẫn nên để cậu biết thì hơn.
Lần trước mưa to, Nam Khuê khóc cả đường đến tìm Niệm Sơ, lúc đến cả người ướt đẫm, thần bay phách lạc, giống như mất hồn vậy, vô cùng đau lòng.
”
Lần mưa to trước?
Trong đầu Lục Kiến Thành nhanh chóng nhớ lại, anh nhanh chóng nhớ ra.
Là lần Thanh Liên xảy ra chuyện, lần nửa đêm anh đến bệnh viện.
Anh vẫn cho rằng lúc mình rời đi Nam Khuê không biết.
Trước khi rời đi, anh thậm chí còn nghĩ xong cách xử lí mọi chuyện, chỉ cần rạng sáng hôm sau anh trở về nằm bên cạnh cô, vậy thì có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ người ngốc nghếch chính là anh.
Nam Khuê biết, vậy mà cô lại biết hết mọi chuyện.
Có lẽ đó hôm đó cô chưa từng ngủ, anh vừa rời đi cô đã biết.
Cho nên ngày hôm sau cô mới có thể bình tĩnh như vậy, mới đau buồn nhìn anh như vậy.
Hóa ra người làm cô tổn thương là anh.
Người đã làm sai cũng là anh.
Tất cả đều do anh.
Nếu như không phải Hoắc Ti Yến nói thì có lẽ đến giờ anh cũng không biết rằng lúc trước mình đã tàn nhẫn làm cô tổn thương như thế nào.
Thương tổn như vậy không khác nào cầm dao đâm vào ngực cô, cô đã đau thế nào, khó chịu biết bao!
Bây giờ anh muốn quay về, không thể chờ được nữa mà muốn quay về ôm cô thật chặt vào lòng.
Lần này dù cô có nói gì, có từ chối anh thế nào thì anh cũng sẽ không buông ra.
Trước khi đi, khi ánh đèn sáng bừng chiếu xuống, Lục Kiến Thành thấy âu phục Hoắc Ti Yến mặc trên người thì thuận miệng hỏi một câu: “Quần áo ở đâu ra vậy?”
“Đẹp đúng không!” Hoắc Ti Yến tự hào khoe khoang.
Sau đó lại nói thêm một câu: “Niệm Sơ tặng tôi, nói chính xác hơn là Nam Khuê tặng.
”
“Cái gì?”