Lục Diệp nhanh chóng gọi lại, rất nhanh điện thoại liền thông.Nghe được âm thanh quen thuộc, Lục Diệp không tự chủ có chút kích động “Tiểu Bạch, anh tìm em?”Giọng nói dịu dàng của Bạch Dã Đồng không nhanh không chậm từ đầu kia truyền tới, mặc dù ngữ khí vẫn thiếu đánh như trước đây “Diệp Tử, em không chết thật quá tốt.”Hai tay Lục Diệp chống nạnh, nhưng nghe được âm thanh quen thuộc, cô vẫn có mấy phần cảm động.Từ nhỏ Bạch Dã Đồng và cô cùng nhau lớn lên, hai người vẫn luôn là quan hệ thanh mai trúc mã.
Có thể nói, trên thế giới này, người hiểu rõ Lục Diệp nhất chính là Bạch Dã Đồng.“Tiểu Bạch, sao anh nói chuyện vẫn thiếu đánh như vậy.
Anh mất tích lâu như vậy, ở nước ngoài có khỏe không?”Giọng nói Lục Diệp dần dần có chút ủy khuất, cũng lộ ra mấy phần nũng nịu.“Anh đã về nước, thế nào, muốn ra ngoài gặp nhau không.
Anh có rất nhiều thời gian ….”“Muốn muốn, dĩ nhiên muốn.”Lục Diệp và Bạch Dã Đồng hẹn xong thời gian, liền lập tức tắt điện thoại.
Bạch Dã Đồng ở trong nước, hôm nay Lục Diệp muốn tìm anh càng thuận lợi.
Hai người hẹn nhau ở quán lẩu trước đây cùng nhau đi,sau khi tắt điện thoại, Lục Diệp cũng đã chuẩn bị một chút rồi ra ngoài.Cô suy nghĩ đến bánh bao nhỏ không thấy cô có thể sẽ không yên tâm, cho nên Lục Diệp lén lút ra ngoài.Cô cúi người, giống như tên trộm đi tới cửa, cũng không biết cử động của cô đã sớm bị Chiến Đình Kiêu ở thư phòng nhìn thấy.Anh đứng ở cửa sổ, nhìn Lục Diệp ra cửa.Bên cửa sổ, bánh bao nhỏ đứng bên cạnh anh.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ba ba mình, đôi mắt vô cùng mong đợi.Là ba bánh bao nhỏ, sao Chiến Đình Kiêu có thể không hiểu ánh mắt mong đợi của con trai mình? Huống chi, anh cũng có chút không yên lòng.Anh bế bánh bao nhỏ lên, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong thư phòng.“Hữu Hữu, muốn biết cô ấy đi đâu không?”Nhất thời bánh bao nhỏ đùng sức gật đầu một cái.Một bên khác, rất nhanh Lục Diệp liền rời đi khu biệt thự.
Không thể không nói, gần nơi này bắt xe thật sự rất khó khăn.
Hơn nữa muốn đi ra chỗ này, phải đi đường rất xa.
Lục Diệp mất rất lâu, cơ hồ đi hơn nửa giờ, mới ra khỏi nơi này.Đến trên đường quốc lộ, cô cũng phải đợi rất lâu mới bắt được xe.Đến chỗ hẹn, Bạch Dã Đồng đã chờ ở cửa.Bạch Dã Đồng là ai? Anh là bạn trai quốc dân.
Cho dù đeo kính đen, cũng không che được hào quang bức người của anh.Có vài người trời sinh đã là minh tinh, cho dù đứng ở đâ cũng làm người khác chú ý.Anh mới đứng ở cửa quán lẩu một lúc, cũng đã có không ít cô gái ném tới anh ánh mắt nóng bỏng.
Mấy người đỏ mặt chạy đi, mấy người dè dặt đứng một bên nhìn lén.Bạch Dã Đồng giống như không thấy phản ứng của người xung quanh, cứ đứng ở cửa chờ.Anh xuất ngoại 5 năm, bây giờ danh tiếng cũng không bằng lúc trước.
Những cô gái thấy anh sẽ đỏ mặt, hơn nửa cũng chỉ vì nhan sắc của anh.Lục Diệp thấy anh phách lối như vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm.Nhiều năm không gặp, tiểu Bạch vẫn là bộ dáng như vậy.Cô vui vẻ đến gần Bạch Dã Đồng, sau đó nhiệt tình chào hỏi “Tiểu Bạch, xin lỗi để anh đợi lâu.”Bạch Dã Đồng không tỏ ý kiến cau mày “Không có đợi lâu.”Anh vừa mới đến không bao lâu, bởi vì anh rất rõ thói quen của Lục Diệp.
Thời gian cô hẹn, sẽ phải hơn một giờ sau mới có thể đến.
Bạch Dã Đồng cũng đã sớm thành thói quen trì hoãn này của Lục Diệp, cho nên hai người giống như đạt thành nhận thức chung, anh sẽ đến muộn nửa giờ so với thời gian cô hẹn.Nhưng có lúc Lục Diệp tự cảm thấy kỳ lạ.Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến sớm, nhưng cho dù cô đến lúc nào, Bạch Dã Đồng cũng sẽ đến sớm hơn cô.Hình như mỗi lần anh đều tính toán tốt thời gian, sẽ luôn đến sớm hơn cô 5 phút.
Lần này cũng vậy, vừa vặn 5 phút.Hai người vào quán lẩu.Cô gái ở một bên nhất thời thất vọng rời đi.“Cô thấy không, nam sinh vừa nãy thật đẹp trai.”“Đúng vậy, đáng tiếc anh ấy đã có bạn gái…Bạn gái cũng thật đẹp a..”.