Bé gật đầu, rồi lại nhìn Diệp Tử, mắt to đen láy không ngừng chuyển động.Như là đang hỏi: “Hữu Hữu có thể cùng đi không?”.Lục Diệp nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra bánh bao nhỏ muốn nói gì.
Cô không khỏi nghi ngờ hỏi: “Con nói gì?”.Bánh bao nhỏ bắt lấy Lục Diệp, chỉ ra ngoài cửa sổ.“Con muốn đi thăm Teddy cô nuôi đúng không? Không được, trẻ nhỏ không được đi.”.Hữu Hữu cúi đầu, trên mặt lập tức tràn đầy mất mát.Không được, bé phải đi nói với ba, bé cũng phải nuôi một con Teddy.Lục Diệp đương nhiên không biết thế giới nội tâm của bánh bao nhỏ, cô không nhanh không chậm bắt đầu sửa soạn cho mình.
Thời gian cô hẹn với Giang Văn Thăng sắp đến rồi, nhưng cô căn bản không chuẩn bị đến sớm, tuy rằng vốn dĩ cũng sẽ không đến sớm.Cô chính là muốn Giang Văn Thăng chờ mình.Hơn nữa nếu ra ngoài cùng Giang Văn Thăng, Lục Diệp cũng không định mặc những bộ quần áo mới mua kia, thậm chí đến cả trang điểm cũng lười.Lục Lăng Tuyết không có ở đây, cô “quyến rũ” Giang Văn Thăng cũng không có ý nghĩa gì.Vì vậy Lục Diệp liền buông chuyện trong tay, đi chơi cùng bánh bao nhỏ.Dù sao bánh bao nhỏ thật mất mát, cô đích thực nên cố gắng thỏa mãn bé.Lục Diệp cùng bánh bao nhỏ chơi một buổi chiều, chờ đến khi Giang Văn Thăng thật sự không kiên nhẫn được nữa, gọi tới thúc giục, cô mới không nhanh không chậm mà ra ngoài.Cô đã lên kế hoạch tất cả, tối nay, cô rốt cuộc có thể ngược đãi cặn bã.Tới cửa hàng đã hẹn với Giang Văn Thăng, Lục Diệp mới chuyển từ tốc độ tản bộ thành tăng nhanh bước chân.
Cô nhanh chân bước vào trong cửa hàng, vừa vào trong liền một mặt xin lỗi nói: “Văn Thăng, thật xin lỗi, không ngờ đường lại tắc như vậy.”.Giang Văn Thăng xấu hổ cười cười, “Không sao.”.Kẹt xe có thể tắc một buổi chiều sao?Nhưng khi nhìn thấy gương mặt vừa vô hại vừa lo lắng của Lục Diệp, Giang Văn Thăng tạm thời đè nén lại tức giận..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..