Mấy nhân viên phục vụ luôn ở bên cạnh lén lút quan sát, Lục Diệp sớm chú ý tới tầm mắt bọn họ, trên mặt là nét tao nhã và nụ cười đoan trang.
Cô cảm giác được Giang Văn Thăng hình như có chút co quắp và xấu hổ, liền đem trà đá Trường Đảo đẩy lên phía trước một cái, nói: “Văn Thăng, vì tương lai tốt hơn của chúng ta, cạn ly.
”.
Giang Văn Thăng quên đi những câu nói xung quanh kia, liền chạm vào ly của Lục Diệp.
Lục Diệp nhấp một ngụm, mà Giang Văn Thăng vừa uống một ngụm, sắc mặt lập tức không được tốt.
“Văn Thăng, mọi người đều ở bên cạnh lén lút quan sát, anh nhất định phải uống vào đấy.
”.
Giang Văn Thăng chịu đựng cảm giác khó chịu, nuốt rượu vào.
Sau khi nuốt xuống, liền hít sâu một hơi, nói” Đây là trà đá Trường Đảo gì vậy?Sao bên trong lại có mùi rượu?”Lục Diệp âm thầm cười trộm, xem ra nam sinh kia làm không tồi, nhất định đã thêm vào không ít nguyên liệu.
Như vậy rất tốt.
Còn tưởng muốn uống cocktail chứ?Loại đàn ông cặn bã như Giang Văn Thăng chỉ xứng đáng uống cồn.
Lúc trước anh ta chuốc say cô, nhưng tới giờ cũng chưa từng nghĩ cho cô uống cồn.
“Văn Thăng, tiếp nào.
”.
Lục Diệp nâng ly của mình lên.
“Một ly này chúc mừng chúng ta ở bên nhau.
”.
Giang Văn Thăng đã không nghĩ tới.
Tuy bình thường anh ta cũng không phải người không uống loại rượu này, nhưng ly cocktail trước mắt này, còn nồng hơn cả cồn trắng.
Thậm chí anh ta nghi ngờ, có phải có người cồn trong đèn cồn đổ rất vào rượu hay không.
“Còn tiếp tục được không?Nếu không em nói nhân viên phục vụ đổi hai ly khác, rượu này cũng quá khó uống rồi.
Chúng ta đổi hai ly Bloody Mary nhé?”Lục Diệp liếc qua sau lưng mình, tay chống cằm miễn cưỡng nói.
“Được rồi… Có điều nếu như vậy, người ta có nói chúng ta lãng phí không? Anh xem, rượu này mới uống một ngụm thôi.
”.
Giang Văn Thăng nhìn mấy nhân viên phục vụ tránh sau sô pha nhìn lén, trầm ngâm một lát, không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
“Được… Được rồi.
”.
Cái ly trước mắt anh ta, giờ nhìn trà đá Trường Đảo xem ra có chút kì quái, không khỏi có chút chột dạ.
Nhưng giọng Lục Diệp lại vô cùng mê hoặc; “Uống đi.
”.
Giang Văn Thăng nuốt một ngụm nước miếng, căng da đầu lại uống một ngụm.
Sau đó, anh ta thật sự là uống đến mức cả người thất điên bát đảo.
Anh ta vội vàng buông ly, vì không muốn mất mặt, cực kì khó xử mà nói: “Diệp Tử… Anh, anh thật sự không uống được nữa, chúng ta đi thôi.
”.
Lục Diệp đang chờ Giang Văn Thăng nói câu này.
“Được, Văn Thăng.
”.
Lục Diệp cười hì hì đỡ Giang Văn Thăng rời khỏi quán cà phê.
.