Diệp Tử...!Không, bây giờ là Dạ Cô Tinh.
Khi Dạ Cô Tinh trở về ký túc xá, một trong ba người bạn cùng phòng đang đắp mặt nạ xem video, người còn lại đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, người kia vẫn chưa quay lại.
Dường như bọn họ không để ý người mở cửa, hai người còn bận việc riêng, ngay cả dư quang cũng chưa từng thưởng cho người tiến vào chứ đừng nói là chào hỏi.
Dạ Cô Tinh không quan tâm chút nào, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ toàn thân, giặt quần áo đã thay sau khi tắm xong, lau khô, trèo lên giường, đóng màn.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói cái gì.
Giang Vi Vũ và Kha Hiểu Yến liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự cổ quái trong ánh mắt đối phương.
Trước đây, khi ở trong tình huống này, Dạ Cô Tinh có chủ động chào hỏi không? Có! Không những thế cô phải cẩn thận xu nịnh họ, sợ làm họ tức giận, sự bất an lo lắng như chuột nhìn thấy mèo luôn hiện trên khuôn mặt!
Thời buổi này thật hiếm lạ, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ lại dám làm dáng lên mặt trước mặt họ, quả là một loại ngoan cố!
Hai người nhìn nhau không hẹn mà cùng gật đầu, ngầm hiểu.
Giang Vi Vũ xé bỏ mặt nạ trên mặt, đứng dậy, khoa trương ngồi xuống vào ghế bên cạnh, chân ghế bằng thép kéo qua gạch lát sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Kha Hiểu Yến theo bản năng lắc lắc cánh tay nổi da gà, và kêu lên ầm ĩ: "Ai da uy —— Tiểu Vi, có thể cậu không thể chú ý chút sao.
Thật khó nghe...?"
Nếu muốn diễn kịch cô đương nhiên vui vẻ phối hợp, Dạ Cô Tinh, cô cũng thực cảm thấy hứng thú.
Giang Vi Vũ che miệng, bừng tỉnh: "Ôi! Hiểu Yến, thực xin lỗi, tớ không biết cậu ở đó.
Cậu biết đấy,con người của tớ tương đối sơ ý, tớ đã quen làm theo ý muốn của mình, tớ nghĩ rằng, Cô Tinh và Tiểu Tuyết đều đến từ trại trẻ mồ côi, chắc phải rất quen với âm thanh này, rốt cuộc vùng ngoại thành nơi đó đâu đâu cũng đều là nhà xưởng, chút này tạp âm chắc là không sao đi.”
Cô nhi viện xây dựng ở vùng ngoại thành, ở nơi đó nhà xưởng quả thật rất nhiều, tạp âm xác thật rất lớn, là nơi Dạ Cô Tinh từ nhỏ lớn lên.
Đối với tên đầy đủ của "Tiểu Tuyết" trong miệng của Giang Vi Vũ là Lăng Tuyết, là một đứa trẻ ở cùng trại trẻ mồ côi với Dạ Cô tinh, hai người được nhận vào cùng một trường đại học và chuyển đến cùng một ký túc xá.
Bạn cùng phòng vẫn chưa trở về là cô ấy.
Kha Hiểu Yến giống như rộng lượng vẫy vẫy tay, "Không sao, nhưng cậu nên chú ý lần sau.
Dù sao không phải ai cũng đến từ loại địa phương như cô nhi viện."
Hai người họ một ngụm nói "loại địa phương kia", và ba câu không rời " cô nhi viện "nếu là trước kia, Dạ Cô Tinh cho dù ngủ sẽ bật dậy từ trên giường, cười giải thích với hai người họ rằng" Cô nhi viện thực ra rất tốt, không tệ như các cậu nghĩ.
"
Sau đó, mặc cho cô nói đến miệng dắng lưỡi khô, hai người họ không quan tâm, họ chỉ cười chế nhạo cô, đem "Cô nhi viện loại địa phương kia” bỡn cợt không ra gì, cho đến khi làm cho cô khóc họ mới dừng lại.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cô ấy không còn là Dạ Cô Tinh ngày xưa có thể bắt nạt được nữa, cô chính là Diệp Tử, mật danh 073.
Trước mọi người, cô là một ngôi sao khiêu dâm hạng ba đầy quyến rũ, nhưng trong thực tế là cô là mật thám do Lục quân đoàn xếp vào ở trong giới giải trí.
Không ai biết rằng cô ấy có một danh tính khác - thủ lĩnh của Dạ, Dạ nhất.
Dạ, sự tồn tại bí ẩn nhất của Cục Tình báo Quân đội Hoa Hạ, danh tính thực sự của các thành viên trong đó đều thuộc đối tượng bảo mật cấp SSS của quốc gia.
Ngay cả chính quyền hiện tại cũng chỉ biết sự tồn tại của Dạ, chứ không có thẩm quyền để biết tình hình thực sự của các thành viên trong đó.
Có thể nói đây là một tổ chức tưởng chừng như vô hại nhưng thực chất lại là một mối đe dọa vô cùng lớn.
Bởi vì Dạ không nắm giữ quân đội, không có vũ khí, có thể nói là trói gà không chặt, nhưng lại kiểm soát được mọi tầng lớp, lĩnh vực của Hoa Hạ, thậm chí là thông tin cơ mật chi tiết của từng người, kỹ càng tỉ mỉ đến so ký ức của đương sự còn hoàn thiện hơn.
Có thể nói, trước mặt Dạ, tất cả mọi người, cho dù, bạn là danh môn chính khách, doanh nhân giàu có, dân thường hay lưu manh đường phố, chỉ có Dạ không muốn biết, không có Dạ không thể biết!
Mặc dù tổ chức như vậy không có vũ khí, nhưng nó có thể giữ họng người có thể sở hữu những thứ đó, tuy không có quân đội nhưng nó có thể khiến những người nắm quyền lực quân sự vô cùng sợ hãi.
Bởi vì mọi người trên thế giới này không phải là một tờ giấy trắng, họ có những bí mật mà họ không thể nói ra.
Và những bí mật như vậy là nguy hiểm chết người.
Dạ Cô Tinh trực tiếp bỏ qua những lời khiêu khích nhàm chán của Giang Vi Vũ và Kha Hiểu Yến, bởi vì có một câu nói gọi là "Đặng tị tử thượng kiếm."
*Đặng tị tử thượng kiểm ( 蹬鼻子上脸): cùng nghĩa với câu "Ta càng nhân nhượng, chúng lại càng được đà lấn tới".*
Quả nhiên, hai con người ồn ào không được đáp lại,ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Bọn họ không ngốc đến mức làm mặt đen cho người đã ngủ say, mặc cho miệng đắng lưỡi khô, người ta cũng không nghe thấy, vô dụng!
Trước khi đi ngủ, cả hai cùng nhìn và thống nhất ngày mai sẽ tái đấu.
Mặc dù nhắm mắt lại nhưng Dạ Cô Tinh không buồn ngủ, suy nghĩ của cô rất rõ ràng, cơn đau yếu ớt ở hạ thân khiến cô nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm nay.
Cô đến hẹn đúng giờ theo chỉ dẫn, nhưng lại bị bắn vào tim, sau khi ngã xuống thì một đám người trốn trong bóng tối ập đến, lúc đó trong lòng cô đã đoán rõ.
Người đàn ông cầm súng là Lâm Diệp, đội trưởng Đội 7 thuộc Phòng tình báo Lục quân, nhóm người kia cũng là thành viên của Đội 7 giống cô.
Họ đã nghi ngờ thân phận của Diệp Tử từ lâu, mơ hồ đoán được cô có thể có liên quan đến tổ chức bí ẩn nên họ hoảng sợ luống cuống.
Bởi vì nguồn gốc của tất cả thông tin tình báo của Dạ là do những mật thám ẩn núp trong một năm, năm năm, hoặc thậm chí nhiều thập kỷ, để có được trực tiếp tư liệu.
Họ nghi ngờ Diệp Tử là gián điệp, rình rập mọi người, bí mật thu thập thông tin của họ.
Không ai muốn chia sẻ những bí mật sâu thẳm trong trái tim mình, đó là phần bẩn thỉu nhất,xấu xí nhất của bản chất con người, không ai có thể thờ ơ khi biết rằng những điều đáng ghê tởm của bản thân có khả năng đã bị người khác biết.
Vì vậy, họ động thủ.
Đầu tiên là dẫn Diệp Tử ra ngoại ô, sau đó giết người diệt khẩu.
“Lên xe lấy đồ, hồi trong cục phục mệnh.” Cô nghe thấy giọng nói của Lâm Diệp trước khi chết.
Dường như không chỉ có những người muốn tống khứ cô mà một số cao tầng trong quân đoàn cũng ngồi không yên.
Đáng tiếc, họ ngàn tính vạn tính, nhưng chung quy vẫn bỏ sót một thứ - cahs thức lưu trữ thông tin của thành viên của Dạ, tin tức được lưu trữ không cần sử dụng bất cứ trang giấy nào, bởi vì cái đầu của mỗi người đều là một cái cơ sở dữ liệu to lớn.
Họ cho rằng bằng cách giết cô ấy, sau đó phá hủy cái gọi là "dữ liệu", họ có thể kê cao gối mà ngủ sao?
Quả thực là ngu xuẩn!
Họ một ngày không tìm thấy cái gọi là "dữ liệu" đó, họ một ngày không thể an tâm.
Đáng tiếc, họ vĩnh viễn không tìm thấy nó, bởi vì thông tin đã nằm trong tâm trí cô, nó không tồn tại trên thế giới này ở dạng vật chất.
Giết cô là mất đi manh mối duy nhất!
Những người này sẽ luôn thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng, nơm nớp lo sợ mà tồn tại và cái gọi là "dữ liệu" đó, sẽ là cái gai của cuộc đời họ.
Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt, nhìn ánh trăng sáng trong bên ngoài cửa sổ, mỉm cười.
Khóe môi từ từ cong lên giống như đoá Mạn Đà La mê hoặc nở rộ trong đêm đen, đẹp đẽ, nguy hiểm, quỷ quyệt.
Mọi thứ vừa mới bắt đầu...
Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, trăng sáng, sao thưa..