Dạ Cô Tinh bị đẩy mạnh nên tỉnh.
Đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra không hề báo trước.
Trong phút chốc, lãnh quang xuất hiện, sắc bén, cứ như vậy đối mặt với một đôi mắt ngân ngấn nước sợ hãi.
Lăng Tuyết bị ánh mắt sắc bén của Dạ Cô Tinh làm cho sợ hãi lui về phía sau một bước, khó khăn đụng phải Giang Vi Vũ phía sau.
“Tôi nói này cậu cẩn thận hơn đi, nếu giẫm phải giày của tôi thì có thể đền nổi không?” Giang Vi Vũ liếc mắt với vẻ mất kiên nhẫn, nhìn Lăng Tuyết chằm chằm như nhìn đồ vật trong thùng rác.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi, tôi không cố ý..." Sau đó, ngồi xổm xuống, làm bộ vươn tay ra lau.
Giang Vi Vũ nhanh chóng thu chân lại, vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi bọ.
Kha Hiểu Yến dư quang liếc hướng giường Dạ Cô Tinh, sắc mặt giễu cợt chợt lóe qua, “Vũ Vi, đi thôi.” Dứt lời, chính mình xoay người rời đi.
Kha Hiểu Yến ôm sách giáo khoa đuổi theo.
Lăng Tuyết co người lại, quay sang đối mặt với đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dạ Cô Tinh, nước mắt cô trào ra, nhưng ngoan cố không cho rơi xuống.
Dạ Cô Tinh trong lòng thở dài, tiểu mỹ nhân thật đáng thương, nhưng đáng tiếc cô không phải nam nhân.
Bình tĩnh tự nhiên dời đi ánh mắt, Dạ Cô Tinh duỗi cái lười eo, động tác ưu nhã, không mất đi sự lười biếng, lập tức biến thành cao quý, tràn đầy mê hoặc, tự do hô hấp cảm giác thật tốt a!
Thật tốt khi được sống.
Đồng tử của Lăng Tuyết hơi co lại, trong mắt lóe lên một tia ghen ghét, thực mau liền biến mất, vẫn như vậy bộ dáng hoa lê đái vũ người vợ nhỏ bị khinh bỉ.
Dạ Cô Tinh vẫn im lặng, nhưng khóe miệng hơi hơi gợi lên, hơi mang trào phúng
"Cô Tinh, tôi...!tôi không sao.
Gia đình Vi Vũ rất giàu, bố mẹ Hiểu Yến đều là quan chức.
Xin đừng cãi nhau với họ vì tôi, mặc dù...!mặc dù Vi Vũ hơi quá đáng..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay, lúc này nước mắt đầm đìa, đôi mắt đỏ hoe đầy bất bình, chấp nhận mọi thứ, nhìn Dạ Cô Tinh với vẻ tràn đầy chua xót.
Nếu trước đây, Dạ Cô Tinh nhất định sẽ nhào tới ôm chặt cô em gái tội nghiệp này vào lòng an ủi, lúc Giang Vi Vũ trở về, sẽ yêu cầu xin lỗi, sau đó sẽ bị Giang Vi Vũ nhẫn tâm chế nhạo đến trợn mắt cùng với một loạt hành động chỉnh cô.
Ví dụ như dấu chân trên chăn bông, côn trùng trong hộp cơm, lỗ thủng lớn trên quần áo...
Nhưng sau đêm qua, mọi thứ đã khác.
Lúc này cô ấy chỉ cười nhẹ “ừm”.
"Cô Tinh, cậu..." Lăng Tuyết có chút giật mình.
Làm thế nào, làm thế nào điều này có thể được? Chẳng lẽ cô không nên nhẹ giọng an ủi, lại trách cứ Giang Vi Vũ, hứa sẽ giúp cô đòi lại công bằng sao?
“Tiểu Tuyết, nên đi đi học..” Một giọng nói ổn định vang lên sau lưng, Dạ Cô Tinh đã mặc quần áo chỉnh tề.
"A? Ồ..." Lăng Tiếu có chút hoảng hốt, Cô Tinh hình như có chút khác thường...
Không, không, nhất định là chính mình ảo giác.
Cô ấy vẫn là Dạ Cô Tinh kia không bao giờ lo cho chính mình, dịu dàng, dễ dàng bị bắt nạt, Dạ Cô Tinh.
Đi trên con đường nhựa của khuôn viên trường, hàng liễu hai bên bay theo gió, môi Dạ Cô Tinh hơi hơi nhếch lên lên.
Sau một đêm, cô đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình được trùng sinh, hơn nữa quyết định tận hưởng một cuộc sống khác.
Ở kiếp trước, với tư cách là Diệp Tử, thành viên của Phòng tình báo Lục quân, thủ lĩnh của Dạ, và là ngôi sao khiêu dâm hạng ba bị mọi người hắt hủi, nhưng cô chưa bao giờ là chính mình.
Vì trách nhiệm, sứ mệnh, đất nước, cô đã thu hết mũi nhọn của bản thân, bẻ gãy cánh của chính mình, từ bỏ bay trên bầu trời, nhìn ngắm thế giới, sẵn sàng sống một cách bình thường, thậm chí sa đọa.
Kiếp này, cô quyết tâm sống cho chính mình, nguyện đứng trên đỉnh thế giới này, tự hào mỉm cười, nhìn mọi thứ.
Lần này, cô muốn triệt để là chính mình!
Khoảnh khắc Dạ Cô Tinh nhàn nhã bước vào lớp ngay lúc tiếng chuông vang lên, cả lớp bỗng im bặt, vô số cặp mắt dõi theo Dạ Co Tinh trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị xuất hiện ở cửa, tay phải cầm túi đeo vai, tay trái đút vào quần âu màu trắng.
Một tấm lưng thẳng, đôi mắt sáng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Cô đứng đó như thế này, trong mắt một tia nhàn nhạt xa cách,lại dường như một tia nắng dịu mát chiếu vào phòng học, bắn vào tim mọi người.
Đúng vậy, đó là ánh nắng dịu mát, hơi ấm, không chói chang, sảng khoái.
Quỷ dị nhưng lại phù hợp đến lạ lùng, khó ai có thể tưởng tượng được khí chất độc đáo như vậy lại có thể thấy ở một sinh viên năm hai, vừa tròn 20 tuổi.
Cô ấy có vẻ rất hài lòng với hiệu quả như vậy, khuôn miệng Dạ Cô Tinh hơi cong lên, tâm trạng cô ấy có vẻ không tồi.
Dạ Cô Tinh vốn là một mỹ nhân, Diệp Tử ngay cả khi không soi gương cũng biết,với làn da trắng mịn của mình cô ấy đã cách xa người thường một quãng lớn.
Như người ta nói, một làn da trắng bao che đi trăm cái xấu xí.
Hơn nữa, sáng nay cô vừa rửa mặt vừa quan sát cẩn thận, phải công nhận rằng khuôn mặt này đúng là ba trăm sáu mươi độ, không có chỗ chết.
Diệp Tử đã từng là một đại mỹ nhân, debut ở tuổi 20.
Cô ấy đã quyến rũ không gì sánh được, mỗi cử chỉ nụ cười dều là phong tình vạn chủng.
Một "xuân sắc mất tinh thần " táo bạo,thể hiện sự quyến rũ một cách rõ ràng, như thể được thiết kế riêng cho cô vậy, bên trong chiếc sườn xám, đường cong lả lướt Vương Lam Chi, đã trở thành một nhân vật kinh điển xuất sắc trong ngành công nghiệp phim người lớn.
Trong mắt khán giả, hình ảnh của Vương Lan Chi đoan trang, lẳng lơ, mị hoặc mà mê người, phù hợp với thân phận gái điếm của cô ấy.
Chẳng thế mà Diệp Tử đã 9 năm gia nhập làng giải trí với danh xưng ngôi sao phim khiêu dâm hạng 3.
Khi qua đời, cô mới 29 tuổi nhưng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Diệp Tử tự hỏi bản thân, ngoại hình của cô ấy được coi là đẹp tự nhiên, nhưng cô ấy không hoàn hảo, lông mi của cô ấy rất thưa, rất dài nhưng không cong, có một đốm nhỏ màu nâu vàng ở chân tóc trên đỉnh trán, là một vết bớt trên tóc, nó không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên, ngoại hình của Dạ Cô Tinh không chỉ là vẻ đẹp tự nhiên, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.
Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm trong ngành giải trí của cô, vẻ đẹp tới hạn giữa sự quyến rũ mê hoặc, thuần khiết, phong lưu tự thành, uyển chuyển phóng túng, tiến nhưng câu hồn nhiếp phách, lui nhưng dịu dàng điềm đạm.
Tướng mạo này nếu là tiến vào giới giải trí sẽ cực kì nổi bật, nhưng Diệp Tử có thể hiểu được tính cách yếu đuối mù quáng của bản thân Dạ Cô Tinh, nhưng không thể đồng ý.
Trên đầu chữ sắc treo một con dao, nhưng bản thân cơ thể này lại không có chút sức lực để cầm dao.
Tuy nhiên, cũng chính nhờ tính cách thường xuyên cúi thấp đầu, giống như người vô hình trong trường, lớp, không có chút cảm giác tồn tại, nếu không thì nhân vật như thế này sớm muộn gì cũng bị ăn sạch!
"Hô-Cô Tinh, đừng đi nhanh như vậy! Tớ, tớ không thể đuổi kịp..." Lăng Tuyết chạy vội vào lớp trong tình trạng khó thở, tóc tán loạn, má ửng hồng, chóp mũi có mồ hôi, có chút chật vật..
Bờ môi cong cong của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, nhưng tia sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Cô gái ngây thơ như bạch thỏ này là một trong số ít người hiểu được vẻ đẹp của Dạ Cô Tinh...
Chỉ là, tiểu bạch thỏ này không chỉ cắn người, mà còn ăn thịt.
“Cô, Cô Tinh ngồi đi.” Lăng Tuyết đặt sách xuống bàn ở hàng cuối cùng, khi ngẩng đầu lên, cô nhận thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình, thần sắc hoảng hốt, vội vàng chỉnh trang lại dung nhan.
Nhất cử nhất động còn tính cảnh đẹp ý vui..
Lăng Tuyết bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thầm cắn một chiếc răng bạc*, hôm nay thật sự là quá luống cuống.
Hình ảnh cao quý của cô ta trong hai năm nỗ lực xây dựng thiếu chút nữa biến mất.
May mắn thay, cô đã phản ứng đủ nhanh để kịp thời khắc phục.
*cắn một chiếc răng bạc(咬碎了一口银牙) nghiến răng tức giận
"Nhưng, tôi thích ngồi phía trước hơn."
Rốt cuộc, không cần biết phản ứng của Lăng Tuyết là gì, Dạ Cô Tinh vẫn cầm sách đi về phía trước..