"Chuyện Mạn Nhu vừa bị ngã xuống là do cô làm!"
"Cô cũng đã biết người đại diện của Mạn Nhu bây giờ là ai, cô cảm thấy lấy phong cách xử sự trước sau như một của cô ta sẽ đối phó với cô thế nào? Đại Thiên có thể có được như ngày hôm nay không phải là dựa vào phô trương thanh thế đâu!"
"Cô ta muốn cho cô biến mất khỏi giới diễn xuất thì chỉ cần đơn giản như khẽ động ngón tay thôi..."
Trương Y Lâm giật mình ngây người nhìn mặt Mạn Nhu, gương mặt không còn sắc máu.
Thật ra, tâm tình của Mạn Nhu lúc này cũng rất phức tạp, ngoại trừ khiếp sợ ra còn có ngạc nhiên.
Cho dù nàng cũng đoán được sẽ có khả năng này, nhưng khi thật sự đối mặt nàng vẫn không tránh được có chút hồi hộp.
Hơn nữa, Phong Miên còn trực tiếp tuyên bố ở dưới tình huống như vậy!
"Nhìn mặt của cô còn đặc sắc hơn cả bảng màu đấy." Thượng Quan Lệ thúc cùi chỏ vào Mạn Nhu một cái.
Mạn Nhu mỉm cười bất lực, tâm trạng chậm rãi thả lỏng, bọn họ chỉ tuyên bố sự thật mà thôi.
"Chỉ có điều tôi không ngờ tổng Giám đốc Phong lại muốn làm như vậy...!Là hai người đã sớm quyết định, hay cô ta muốn cho cô một niềm vui bất ngờ vậy?"
"Chị ấy không chính thức nói cho tôi biết, tôi cũng đoán được, chỉ có điều tôi thật sự không biết chuyện công khai." Mạn Nhu không giấu Thượng Quan Lệ, trong lòng ít nhiều cũng hơi lo lắng cô ấy sẽ hiểu nhầm mình.
"Đúng...!Như vậy cũng là một cách không tệ, tránh cho bọn họ còn dám tùy tiện bắt nạt cô!" Thượng Quan Lệ từng bị tổn thương tình cảm, cũng đã từng thấy được rất nhiều chuyện, bây giờ nhìn thấy Mạn Nhu, cô ấy lại có cảm giác như nhìn thấy mình trước kia.
Ở trên sân khấu, cô ấy không thể kéo Mạn Nhu lại, nhìn nàng ngã xuống mà không làm được gì, điểm này làm cho cô ấy rất áy náy.
Phong Miên này vừa ra tay, đã hoàn toàn bịt miệng của những kẻ tiểu nhân kia, nâng địa vị của Mạn Nhu đến mức như vậy, sẽ không còn ai dám mạo muội bắt nạt Mạn Nhu nữa.
Bởi vì bắt nạt Mạn Nhu thì chẳng khác nào khiêu khích Đại Thiên, khiêu chiến sự nhẫn nại của Phong Miên.
Ai có thể có can đảm như vậy chứ?
Lượt xem trên trang web chính thức của Đại Thiên không thể là trò đùa được.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, trong giới đã bùng nổ vì tin tức nóng bỏng này.
Phong Miên trở thành người đại diện riêng của Mạn Nhu!
Vô số phiên bản được đưa ra, bởi vì tin tức này khiến cho người ta quá bất ngờ.
Mạn Nhu có tài nguyên như vậy, về sau còn lo không nổi tiếng nữa sao?
Căn bản là không có khả năng!
Bởi vì chỉ cần nàng ra tay thì không ai còn dám qua tranh cướp với nàng nữa.
Người đại diện của nàng lại là Phong Miên đấy!
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Mạn Nhu đã thay đổi, có kẻ ghen ghét lại có người hâm mộ, cũng có người ngầm xì xào bàn tán sau lưng, nhưng không ai dám ngang nhiên bắt nạt Mạn Nhu.
Bọn họ đều e ngại thế lực của Đại Thiên, càng sợ người đại diện của Mạn Nhu hơn.
Trừ khi bọn họ muốn rời khỏi giới, bằng không sẽ phải quản tốt miệng và tay của mình.
Mạn Nhu cảm nhận sự thay đổi của những ánh mắt kia và thở dài.
Thượng Quan Lệ chú ý tới vẻ mặt của nàng, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của nàng: "Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, những điều này đều là hiện tượng bình thường thôi."
"Đúng, có lẽ tôi còn cần một chút thời gian để thích ứng." Mạn Nhu mỉm cười.
Nàng vẫn còn mờ mịt về con đường sau này của mình.
"Cô có thể yên tâm dựa vào cô ta.
Tôi tin tưởng hai người tuyệt đối sẽ là đối tác tốt nhất!"
Mạn Nhu khẽ gật đầu, nàng sẽ nắm chặt lấy tay của người kia.
Theo thời gian trôi qua, buổi lễ trao giải lại được tiếp tục, Trương Y Lâm đã sớm xám xịt cúi đầu, muốn nhân cơ hội rời đi.
Khi trao xong giải thưởng cuối cùng, khi MC tuyên bố mọi người có thể lần lượt rời khỏi rạp hát, Trương Y Lâm là người đầu tiên đứng lên, đi tới cánh cửa số hai gần cô ta nhất.
Nhưng cô ta lại bị Thượng Quan Lệ vừa nhận xong giải thưởng, đi lên bậc thang cản lại.
"Cô đi vội vàng như vậy sao? Vừa vặn chúng tôi cũng muốn đi, chúng ta đi cùng nhau đi!"
Cô ấy nói xong còn tới gần nói nhỏ với Trương Y Lâm: "Cô sợ tổng Giám đốc Phong gây phiền phức cho cô à? Cô cảm thấy cô có thể chạy được không?"
Trương Y Lâm vừa tức vừa xấu hổ nhưng không có cách nào, đành phải mặc cho Thượng Quan Lệ tỏ ra thân thiết kéo tay cô ta lại.
Mạn Nhu ở bên cạnh mím môi cười, đi phía sau Thượng Quan Lệ, đại khái vừa rồi ngã một cái còn chưa đỡ, đầu nàng còn có chút mơ hồ.
Thượng Quan Lệ liếc nhìn Mạn Nhu, sợ nàng sẽ không kiên trì nổi.
Mạn Nhu mỉm cười lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu mình không có việc gì.
Lúc này Thượng Quan Lệ mới yên tâm đi ra ngoài.
Các phóng viên đã sớm vây kín ngoài cửa, chờ phỏng vấn Mạn Nhu.
Phải biết rằng tin tức độc quyền của Đại Thiên vừa rồi có thể làm cho mấy trang web đều tê liệt đấy.
"Cô Mạn, mong cô tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi!"
"Cô Mạn, cô đã thuyết phục thế nào để tổng Giám đốc Phong trở thành người đại diện của cô vậy?"
"Cô Mạn, tiếp theo có phải Đại Thiên sẽ dùng hết tất cả tài nguyên ở trên người cô không?"
Mạn Nhu nghe được mấy vấn đề này, trong lòng biết rất rõ ý định thật sự của bọn họ.
Tất cả mọi người chỉ tò mò một việc, người phụ nữ đường đường là tổng Giám đốc tập đoàn Đại Thiên, tồn tại giống như đế vương trong giới diễn xuất, làm sao có thể làm người đại diện cho một diễn viên nhỏ như nàng!
Nàng dựa vào đâu?
Lại hoặc là giữa nàng và Phong Miên có mối quan hệ bí mật gì?
Các phóng viên đương nhiên không dám hỏi thẳng có phải bọn họ từng ngủ với nhau lại hoặc là...!Mỗi người bọn họ đều giơ cao micro chờ Mạn Nhu mở miệng, để xem có thể từ trong những lời nàng nói tìm ra vấn đề, để lộ ra sự thật hay không.
Thật sự có quá nhiều phóng viên, chị Hy và trợ lý của Thượng Quan Lệ vẫn cố ngăn cản bọn họ: "Hôm nay Mạn Nhu không thoải mái, không thích hợp để phỏng vấn, hẹn mọi người vào lần sau."
Bọn họ vừa nói vậy, các phóng viên mới nhớ tới chuyện Mạn Nhu vừa bị ngã ở trên sân khấu.
Chỉ là bọn họ không thể dễ dàng buông tha cho Mạn Nhu được, nhưng tiếp tục ngăn chặn nàng thì hơi khó.
"Mạn Nhu, cô nói thêm vài câu đi!"
"Cô nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra đi?" Một phóng viên hét lớn với giọng điệu thật sự không tốt, đặc biệt mất kiên nhẫn.
Chính là một tiếng này đã làm cho Mạn Nhu dừng lại.
Nàng thản nhiên nhìn về phía phóng viên kia: "Chuyện gì xảy ra là sao?"
Phóng viên kia cũng ý thức được giọng điệu của mình vừa rồi không tốt lắm, liền vội vàng nói: "Chính là chuyện tổng Giám đốc Phong tuyên bố làm người đại diện của cô là thật sao? Cô ta lại là tổng Giám đốc Đại Thiên, tại sao phải làm người đại diện của cô?"
Mạn Nhu chớp chớp mắt, chỗ trên người vừa bị ngã lại hơi đau, hơn nữa nàng đi giày cao gót bị những người này vây bắt, thật sự rất không thoải mái.
"Tôi không có cách nào thay tổng Giám đốc Phong trả lời về vấn đề này được.
Các người muốn biết câu trả lời thì cứ việc đi hỏi thẳng cô ấy đi."
"Cô và tổng Giám đốc Phong là người yêu sao?" Phóng viên lại bắt đầu hỏi theo hướng sắc bén.
Mạn Nhu bị vấn đề này chọc cười, lắc đầu nói: "Không phải."
Bọn họ là vợ chồng hợp pháp đã nhận giấy chứng nhận, tất nhiên không phải là người yêu.
"Cô có thể nói tỉ mỉ hơn về quan hệ của hai người không?"
"Chuyện đúng như các người nhìn thấy như vậy, mong các người tin tưởng vào mắt của mình." Mạn Nhu nói rất kín kẽ.
Các phóng viên không tìm được sơ hở, đang chuẩn bị buông tha Mạn Nhu thì trong đám người vọng đến giọng nói của một người đàn ông.
"Cô chính là đang dùng biểu hiện giả dối để mê hoặc công chúng, một diễn viên dựa vào thân thể để đi lên mà thôi, giả vờ thanh cao cái gì chứ!" Người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai màu xanh sẫm, trên cổ treo thẻ công tác, anh ta không khách sáo mỉm cười: "Đừng kinh ngạc như vậy, trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.
Tôi đã sớm chụp được ảnh cô với một người phụ nữ rồi!".