Biểu hiện của Mạn Nhu cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lạc Phong, nghe người xung quanh ca ngợi Mạn Nhu, trong lòng anh ta khó chịu, mấy năm trước anh ta chưa từng để Mạn Nhu vào mắt, bởi vì quan hệ với Huy Hoành, Mạn Nhu bỏ lỡ không biết bao nhiêu cơ hội tốt.
Bây giờ nàng đẹp như vậy, rực rỡ như vậy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Huy Hoàng.
Hóa ra vẫn là anh ta đang lãng phí thời gian của Mạn Nhu, tiêu hao tuổi xuân của nàng, lúc quyến rũ Dương Vũ không hề hổ thẹn, chỉ cho rằng Mạn Nhu cản đường anh, bây giờ mới nhận ra anh đã quá sai lầm rồi.
Một màn trên sân khấu, tất cả mọi người đều nhớ kỹ hào quang xinh đẹp của Mạn Nhu, cũng có người chú ý tới không cho Mạn Nhu lên sân khấu là công ty Huy Hoàng quá quắt, tới mức nào xung quanh tất cả đều là tiếng bàn tán xôn xao, khiến Lạc Uyển Linh buồn bực mất tập trung, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt ảo não ngu ngốc của Lạc Phong cô càng thêm nổi nóng.
"Lạc Phong, em sẽ không rung động với Mạn Nhu chứ?" Lạc Uyển Linh lấy cùi chỏ đụng anh ta một cái.
"Em biết làm sao được? Em đã có Vũ." Lạc Phong thu lại ánh mắt nhìn Mạn Nhu, trong lòng anh ta có gì đó im lặng nảy sinh, lúc đó khoảng cách giữa anh ta và Mạn Nhu ngày càng xa.
Sau hai giờ đối với hai chị em hoàn toàn là một lễ rửa tội giày vò.
Tất cả mọi người đều cùng nhau thảo luận tác phẩm điện ảnh, chỉ có bọn họ không ai chú ý tới.
Trái lại Mạn Nhu theo đạo diễn Lý Hải làm quen rất nhiều nhân vật lớn trong giới điện ảnh, lúc trò chuyện tất cả mọi người đều khen ngợi cử chỉ vô cùng thần thái của Mạn Nhu, cho rằng công ty giải trí Huy Hoàng nhất định mù mắt, bỏ qua một viên ngọc thô chưa mài dũa có thực lực như vậy không nâng lên, lại đi nâng lên một lọ hoa không có thực lực.
Cho dù Dương Vũ có cơ hội đoạt được giải nữ hoàng điện ảnh Kim Vũ, ở thời đại dựa vào thực lực kiếm tiền này, cô ta căn bản không sánh được với Mạn Nhu.
Cách đám người, Mạn Nhu thấy được bóng người quen thuộc, Phong Miên cũng vừa vặn quay đầu qua, khóe môi hơi cong lên nụ cười dịu dàng, lạnh lẽo của cô đối với người ngoài, đối với nàng chỉ có cưng chiều.
Sợ bị người khác nhận ra được điều gì đó, Mạn Nhu vội vã quay đầu, sau đó nói chuyện với người bên cạnh.
"Mạn Nhu, hôm nay chỉ có một mình cô tới sao? Không thấy người đại diện của cô." Có người quan tâm hỏi: "Có phải chúng tôi nói sai không? Nhưng diễn viên có thực lực như cô cần tài nguyên tốt hơn, có phải Huy Hoàng..."
"Người đại diện của Mạn Nhu hôm nay có việc khác." Lý Hải mở miệng giải vây giúp Mạn Nhu, hợp đồng liên quan tới bộ phim tài liệu này vẫn là Phong Miên lấy thân phận người đại diện của Mạn Nhu đàm phán với Lý Hải, anh ta tự nhiên cho rằng Mạn Nhu có người đại diện.
Mạn Nhu biết bọn họ không có ác ý, mỉm cười nói: "Cám ơn mọi người quan tâm, bây giờ tôi đang phát triển..."
Nếu như bọn họ biết Tổng giám đốc công ty Đại Thiên đang đàm phán hợp đồng cho nàng, sẽ có biểu cảm gì?
Dương Vũ một mực nhìn chằm chằm Mạn Nhu, nhìn nét cười của nàng, hung hăng siết chặt nắm tay, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên, cô ta thấy Lạc Phong đang nói chuyện với Lạc Uyển Linh, cúi đầu vừa nhìn, là Dương Gia Cữu.
"Huy Hoàng, sắp xong rồi."
Năm chữ này như là một tín hiệu, tạo nên một cơn bão trong lòng Dương Vũ.
"Anh có ý gì?"
"Ở với tôi một đêm nữa, hợp đồng KB sẽ đưa đến tay em."
Không đợi cô trả lời, lại thêm một tin nhắn nữa gửi đến: "Em cũng có thể chọn đồng cạm cộng khổ với bạch mã hoàng tử của em."
"Tối mai gặp."
Dương Vũ kiên quyết đáp lại ba chữ, liền xóa tin nhắn.
Cô không muốn lãng phí thời gian ở Huy Hoàng, cô cần nhiều tài nguyên hơn cùng với nền tảng tốt hơn, hiển nhiên Lạc Phong không thỏa mãn được cô ta.
Kể cả đứa con trong bụng, chỉ có thể trở thành chứng ngại vật của cô, cô nhất định phải bỏ.
Nhìn xu thế đêm nay, cho dù Mạn Nhu không có giải thưởng cũng tiếng tâm vang xa, cô không thể do dự nữa rồi.
Lạc Uyển Linh lơ đãng nhìn Dương Vũ một cái, phát hiện hôm nay cô ta rất lạ, bình thường trường hợp như vậy Dương Vũ nói rất nhiều, nhưng lần này...
"Vũ, không thoải mái sao?"
"Không sao, có lẽ hơi mệt mỏi." Dương Vũ lung tung cười, sợ bị nhìn ra đầu mối.
"Tôi biết cô đang nghĩ gì, đừng lo lắng, Mạn Nhu ngang ngược không được bao lâu đâu.
Đêm nay cô ta bỏ qua buổi họp mặt fans mà công ty sắp xếp cho cô ta còn cố ý bấu víu quan hệ với Tổng giám đốc Đại Thiên, tôi đã liên lạc với ký giả, sáng mai cô ta sẽ thành nghệ sĩ kế tiếp bị Đại Thiên phong sát."
Lạc Uyển Linh chắc chắn khiến Mạn Nhu hối hận vì đối đầu với cô ta.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá." Trong mắt Dương Vũ xẹt qua một tia tàn nhẫn, mặc kệ kế hoạch của Lạc Uyển Linh có thực hiện được hay không, cô ta cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Lạc Mất Vợ Yêu |||||
Lạc Uyển Linh không nghĩ tới chuyện trong giới này nguyên nhân chỉ yếu không ai muốn chọc tới Đại Thiên, chính là tin tức rất nhanh, đủ chính xác, sau năm phút chuyện cô ta mua được ký giả, chuẩn bị dội nước bắn lên người Mạn Nhu đã truyền tới tai Phong Miên.
Trong phòng nghỉ ngơi dành cho khách, sắc mặt Phong Miên ngày càng lạnh, "Bảo vệ tin nhắn và lịch sử làm bằng chứng, yên lặng quan sát thay đổi."
"Ra tay trước bọn họ, truyền tin tức toàn bộ mạng lưới phong sát Lạc Uyển Linh."
Không thể không nói, ví dụ như cô và Mạn Nhu không phải là quan hệ vợ chồng, cô có 40% rơi vào cạm bẫy của Lạc Uyển Linh, lầm tưởng Mạn Nhu muốn bấu víu quan hệ với mình, tăng độ hot, đây là hành vi cô ghét nhất, có lẽ thật sự sẽ theo kế hoạch của Lạc Uyển Linh, cấm vận Mạn Nhu.
Ánh mắt cô lạnh lùng hơn mấy phần, lúc trước không công khai quan hệ hôn nhân của bọn họ cũng có chỗ tốt, có thể dùng cách đó tìm người gây bất lợi cho Mạn Nhu, bọn họ có gan động đến Mạn Nhu thì phải gánh được hậu quả.
Lần thứ hai Mạn Nhu nhìn thấy Phong Miên trở lại chỗ ngồi, đã qua một lát, hơn nữa xem sắc mặt này của cô, công ty có chuyện sao?
Trong lòng nàng suy đoán, có điều dường như Phong Miên chỉ có đụng tới chuyện của nàng mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.
Không khỏi âm thầm cau mày, dường như đêm nay nàng làm quá náo động, Lạc Uyển Linh bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Quả nhiên đêm thảm đỏ gần kết thúc, các ngôi sao lần lượt rời sân, sau khi Mạn Nhu và đạo diễn Lý Hải tách ra, rất đúng lúc ở bãi đậu xe đụng phải ba người Lạc Uyển Linh.
Trên người nàng mặc lễ phục bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đẹp đến không tả nổi, trong mắt Lạc Uyển Linh toát lên vẻ trào phúng lại đố kỵ.
"Làm người làm được tới mức này của cô thật sự quá buồn cười, làm căng với công ty, đối với cô cũng đâu có lợi lộc gì?" Lạc Uyển Linh nhìn xung quanh một chút, cười lạnh nói: "Tôi tin rằng không bao lâu nữa cô sẽ quỳ gối xin tôi cứu cô."
"Thật sao? Tôi cũng không biết làm người có thể vô liêm sỉ được như tình trạng này của các người." Mạn Nhu không có ý định dây dưa với cô ta, chuẩn bị vòng qua cô ta rời đi.
Nhưng Lạc Uyển Linh không cho nàng cơ hội, kéo cổ tay nàng: "Cô cho rằng quay mấy bộ phim là cô có thể bấu víu quan hệ với Phong Miên sao? Dựa vào một bộ lễ phục không biết thuê được ở đâu, quả thật là nằm mơ."
..............................................................................!
Mn ngủ ngon^-^.