Ninh Mẫn Ngọc cùng Thành Siêu chuyển đến căn biệt thự ở ngoại ô, Thành Siêu vừa xách đồ của mình còn phải xách vali cho Ninh Mẫn Ngọc.
Cô bước vào trong ngắm nghía căn biệt thự rồi quay người lại, mỉm cười đắc ý:
"Anh hãy mau lên đi! Anh còn phải xách vali lên phòng cho tôi nữa đó."
"Này! Cô đừng có quá đáng nha, tôi xách nặng như vậy bảo nhanh lên là nhanh làm sao?" Thành Siêu tức đến đỏ mặt tía tai.
Ninh Mẫn Ngọc ngồi xuống ghế chân vắt chéo, nhướng nhướng mày khiêu khích anh, Thành Siêu hít một hơi thật sâu miệng liên tục lẩm bẩm:
"Nhịn! Phải nhịn! Nhất định phải nhịn."
Thành Siêu đem toàn bộ đồ đạc lên phòng, Ninh Mẫn Ngọc ung dung, thoải mái ngồi ở đó lướt mạng xã hội.
Thành Siêu mệt mỏi bước xuống ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, cô lại bắt đầu ra lệnh cho anh:
"Tôi đói rồi anh hãy mau đi vào trong bếp nấu cho tôi ăn đi, yên tâm mẹ tôi nói mẹ tôi đã để đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi."
"Cô..." Thành Siêu đứng dậy trừng mắt, tức giận từ trước đến giờ chưa có ai dám sai bảo anh như thế.
Ninh Mẫn Ngọc cũng không chịu yếu thế cô đứng dậy tay chống hông nhướng mày hỏi anh:"Tôi! Tôi làm sao? Tôi làm sao hả? Anh nói đi!"
"Thành Siêu!" Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
Anh và cô phản xạ nhanh hai người ôm lấy nhau, ánh mắt hướng ra ngoài xem là ai? Bọn người Hạo Phú cùng Tô Vũ, Tô Khiết Du đi vào nhìn thấy hai người đang ôm nhau bọn họ khẽ bật cười đắc ý vì đã làm cho anh và cô giật mình, hoảng sợ.
Hạo Tư không thể không trêu chọc:"Ây da~ Thật sự không ngờ hai người lại yêu thương nhau thắm thiết như vậy đó.
Ôm nhau không rời."
Thành Siêu cùng Ninh Mẫn Ngọc buông nhau ra, cô bước ra xa lườm lườm bọn họ Tô Vũ cùng Tô Khiết Du vui vẻ chạy đến ôm lấy cô:"Học tỷ!"
Ninh Mẫn Ngọc cười nhẹ ôm lấy hai người, mọi người bắt đầu ngồi xuống trò chuyện với nhau, Tô Vũ ngồi cạnh cô cất giọng hỏi:
"Học tỷ! Có chuyện gì mà bọn em chỉ mới vừa vào tới cửa đã nghe hai người cãi nhau rồi?"
"Không có gì! À đúng rồi kì trước chị có đi Anh chơi có mua quà cho hai em nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng hôm nay đúng lúc hai người tới để chị đi lấy." Ninh Mẫn Ngọc đứng dậy đi lên phòng lấy quà cho Tô Vũ và Tô Khiết Du.
Thành Siêu hừ một tiếng bĩu môi nhìn cô:
"Học tỷ gì chứ? Lúc trước chắc ở trong trường chỉ có hai người mới chơi mới nói chuyện với cô ta."
Tô Khiết Du khẽ cười lắc lắc đầu nói với anh:
"Nhìn chị ấy kiêu kì, khó ở như vậy thôi thật chất chị ấy rất tốt lúc còn đi học chị ấy luôn có thành tích học tập xuất sắc, tuy bề ngoài chị ấy luôn tỏ ra khó gần nhưng khi tiếp xúc rồi thì mới biết chị ấy vô cùng tốt."
Ninh Mẫn Ngọc đi xuống với hai cái túi đưa cho Tô Vũ và Tô Khiết Du, hai người họ mở ra xem Tô Vũ vừa nhìn miệng liền nở nụ cười:
"Sao chị biết em thích mô hình này vậy? Em luôn muốn mua nhưng số lượng có hạn nên em không thể nào mua được."
"Ây da~ Đây là loại nước hoa em thích, em cực kì thích mùi hương này.
Học tỷ! Em yêu chị ghê luôn." Tô Khiết Du ngửi mùi trên chai nước hoa, vô cùng thích thú ôm chằm lấy Ninh Mẫn Ngọc.
Sắc mặt của Hạo Tư cùng Hạo Dương thay đổi đây là lần đầu tiên họ thấy hai người các cô thích thú, vui vẻ đến như vậy.
Ninh Mẫn Ngọc nhìn thấy sắc mặt của Hạo Tư và Hạo Dương cô khẽ bật cười:
"Nếu như có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ nãy giờ chị đã bị giết rồi."
Tô Vũ cùng Tô Khiết Du nhíu mày nhìn Hạo Tư và Hạo Dương, hai người các anh chuyển ánh mắt sang chỗ khác như không biết gì, không làm gì.