Ninh Mẫn Ngọc cứng đờ người cứ ngỡ anh bị rất nặng nhưng khi nhìn thấy anh chỉ bị thương ở cánh tay thì cô biết mình đã bị lừa rồi.
Cô nheo mắt khẽ quay đầu sang nhìn Tô Vũ cùng Tô Khiết Du ý rõ trách móc, cảnh cáo.
Tô Vũ cùng Tô Khiết Du vẫy vẫy tay, lắc đầu hai người các cô cũng không biết gì về chuyện này, lúc nãy hai người các cô chỉ nghe bọn họ nói như thế thì chỉ biết nghe như thế, Tô Khiết Du vẻ mặt vô tội:
"Học tỷ! Chị đừng hiểu lầm bọn em cũng không biết gì hết."
"Hạo Tư! Anh về anh chết với em." Tô Vũ nghiến răng, trừng mắt với Hạo Tư.
Hạo Tư cười trừ anh đã sớm đoán trước chuyện này lần này anh sẽ không sống yên với Tô Vũ.
Hạo Dương cũng bị Tô Khiết Du dùng mắt để cảnh cáo anh chỉ cầu trời lần này về cô nương tay với mình.
"Nếu như đã không sao không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây." Ninh Mẫn Ngọc muốn nhanh chóng rời khỏi ngay, bây giờ cô rất ngượng ngùng.
"Em đứng lại cho anh!" Thành Siêu hét gọi cô.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Cô quay người lại tỏ vẻ xem như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra.
"Những lời mà em nói lúc nãy em hãy nói lại một lần nữa cho anh nghe đi." Gương mặt của anh hiện rõ sự vui sướng, miệng cười mỉm lắng nghe cô nói.
"Nói cái gì chứ? Tôi có nói gì đâu chứ?" Cô đưa mắt nhìn sang chỗ khác giả vở không biết gì cả.
"Ây ~ Mẫn Ngọc! Cô đừng chối ở đây ai cũng nghe cả đó." Hạo Tư cười cười lên tiếng.
"Ờ thì...tôi nói Thành Siêu chính là vị hôn phu của tôi, người tôi yêu chính là anh ấy." Không còn đường chối cãi, cô chỉ đành hất mặt lên đáp trả Hạo Tư.
Thành Siêu dùng một tay còn lại ôm lấy cô, nói khẽ vào tai của cô:
"Đây chính là câu nói mà anh mong đợi nhất, anh đã đợi câu nói này khá lâu rồi đó."
Bốp! Bốp! Bốp! Hạo Dương nhè nhẹ vỗ tay chúc mừng:
"Cuối cùng chúng ta ai nấy cũng đều đã có đôi có cặp hết rồi.
Khiết Du! Lần này em có thể tha cho anh không?"
Tô Khiết Du hừ một tiếng quay sang chỗ khác:
"Xem như lần này anh lập công khá lớn nên em tạm bỏ qua cho anh."
"Tiểu Vũ! Có phải em cũng nên bỏ qua cho anh không?" Hạo Tư nhìn Tô Vũ với ánh mắt đầy mong đợi.
"Được! Lần này em sẽ bỏ qua cho anh." Tô Vũ khẽ gật đầu với Hạo Tư.
Vài ngày sau, bọn người Hạo Tư gọi anh và cô đến nhà của Tô Vũ đến nơi hai người bước vào, Thành Siêu nhìn mọi người cất giọng hỏi:
"Sao đột nhiên gọi tôi và Mẫn Ngọc đến đây? Có chuyện gì à?"
Mọi người gật đầu, Tô Vũ cùng Tô Khiết Du kéo cô ngồi xuống, cô ngồi cạnh Daisy, Tô Vũ vui vẻ nói với cô:
"Học tỷ! Hôm nay, em gọi hai người đến đây là vì em và Khiết Du muốn chị cùng Daisy làm phù dâu cho bọn em còn Thành Siêu và Hạo Phú sẽ làm phù rể.
Daisy đã đồng ý rồi chỉ còn chị thôi.
Vậy chị có đồng ý không?"
"Tất nhiên là đồng ý rồi! Vậy thì mọi người định khi nào tổ chức hôn lễ?" Ninh Mẫn Ngọc vừa nghe như thế thì đồng ý ngay, tâm trạng rất vui mừng.
"Bọn em sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau." Tô Khiết Du cất giọng trả lời.
Hạo Tư vỗ vai của Thành Siêu và Hạo Phú:
"Sau hôn lễ của tôi và Hạo Dương thì phải đến lượt hai người đó."
"Cái này tôi không thể quyết định được còn phải tùy vào vị hôn thê xinh đẹp của tôi nữa." Thành Siêu vui vẻ, hí ha hí hửng nhướng mày với cô.
"Đúng vậy đó! Tuy tôi đã cầu hôn Daisy rồi nhưng tôi cũng không thể quyết định được còn phải tùy thuộc vào cô ấy." Hạo Phú tâm trạng cũng rất vui vẻ trả lời.
"Còn phải xem biểu hiện của anh nữa." Ninh Mẫn Ngọc và Daisy không hẹn mà đồng thanh nói.
Có chút bất ngờ, hai người các cô nhướng mày, cười rồi đập tay với nhau.