Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật


“Bồn vương phi muốn lựa một một ít rau củ cùng thịt cả, người, lại phụ bổn vương phi một tay Dương Khánh Văn chỉ tay vào thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang nhặt rau, lại nhanh nhẹn chỉ hắn mấy loại rau nói: “Cái này, cái này, cái kia, bỏ vào cái sọt trúc cho bồn vương phi “Còn người lại đây.” Dương Khánh Vân lại ngoắc tay với tiểu nữ hài đang nhóm bếp tiếp tục phân phó: “Bỏ hai cân thịt, một cần tôm cùng mấy con cá tươi vào đây cho bổn vương phi
Tất cả hạ nhân không biết Dương Khánh Vân muốn làm gì, lại chỉ nghe theo lệnh nhanh tay nhanh chân lấy những thứ nàng chỉ để vào giỏ trúc.
Dương Khánh Vân nhìn mấy giỏ trúc, lại thấy thiếu cái gì đó, nàng mới tiếp tục nhìn quanh một lượt, thấy cái thùng to bên kia nàng hỏi: “Kia là cái gì?”
“Bảm vương phi, chính là gạo a
Dương Khánh Vân gật gù nói: “Ứm, đúng là thứ bổn vương phi đang thiếu, lấy cho bồn vương phi.”
“Tất cả chuẩn bị xong rồi thì đi theo bồn vương phi.”
Mọi thứ đã lấy đầy đủ, Dương Khánh Vân lại kêu người mang đến Trúc Lâm Viên, đến nơi có mấy người không dám bước vào, bọn họ tuy là người mới nhưng lại được nghe rất nhiều tin đồn về vị vương gia này sao còn dám đi vào.
“Các người còn đứng ngày ra đó làm gì không vào?”
Dương Khánh Vân nhìn đám người đứng ngần ngợ trước cửa viện nghi hoặc hỏi “Vương, vương phi, chúng nó tỷ..
“Hừm, làm sao, còn không nhanh vào cho bản vương phi.” Dương Khánh Vân mất kiên nhẫn, đám người này không vào còn làm cái gì, nàng không có nhiều thời gian nha.

Đám người nghe vậy lại nhìn sắc mặt của vương phi kiềm chế sợ hãi lần lượt mang đổ vào phòng bếp phía sau hậu viện.
Bên trong nghe thấy tiếng ồn ào Trịnh Lâm mới đi ra không nghĩ vương phi nói là làm mang bao nhiêu thực phẩm đến đây, hắn nhìn thấy nàng cũng lễ phép hành lễ.
“Vương phi.
Dương Khánh Vân liếc hắn một cái chỉ nói: “Rảnh thì phụ một tay đi”
“Vâng.” Nhờ có Trịnh Lâm phụ thêm trong chớp nhoáng để đạc đã được mang vào, Dương Khánh Vân tiện thể cũng kêu bọn họ dọn dẹp chỗ này một chút, sau đó sắp xếp đồ đạc gọn gàng mới cho đám người rời đi, bọn họ giống như gặp ma đuổi vậy chạy còn nhanh hon sóc.
Dương Khánh Vân dường như không quan tâm, nàng nhìn một lượt thấy hài lòng mới lại nhìn Trịnh Lâm tiện thể hỏi: “Vương gia ngủ chưa?”
“Vương gia còn đang đọc sách.
“Ừm, ta đến xem hắn một chút.” Dương Khánh Vân tỉnh đi lại bị Trịnh Lâm cản lại, “Vương phi, vương gia cũng sắp nghỉ ngơi rồi, người vào lúc này sẽ không tiên “Vậy sao, đành vậy, ngày mai ta lại đến.

Vốn đi muốn xem nam nhân kia đọc sách là dáng vẻ gì nhưng hắn sắp nghỉ thì thôi vậy.
Dương Khánh Vân đi rồi Trịnh Lâm mới quay lại trong phòng, lúc này trong phòng lại có nhiều thêm một người, người đến chính là Đường Huy.
“Sư huynh, có thể để ta thử ấn huyệt cho người hay không?” Đường Huy bày bộ mặt năn nỉ.
Nhưng lại bị Tạ Đình lạnh lùng cự tuyệt, “Bồn vương ghét người đụng chạm”
“Ta đã nghiên cứu rất kỹ, bấm huyệt cũng sẽ có tác dụng, sư huynh, thử một lần đi.” Hắn phải dùng ba ngày ba đêm để nghiên cứu phương pháp ấn huyệt, khó khăn lắm mới tìm ra một quyển sách cổ có nói đến cách trị chân tê liệt, muốn dùng thử trên người đại sư huynh vậy mà huynh ấy lại không đồng ý.
“Bồn vương đã nói không cần, chở làm rộn bên tai bốn vương.” Tạ Đình quét mắt lạnh đến chỗ Đường
Huy, hắn nhìn ánh mắt này không dám nói thêm một tiếng, trong lòng đầy tiếc nuối, “Vương gia, vương phi mang thực phẩm đến xong lại đi rồi còn nói ngày mai sẽ đến.” Lúc này Trịnh Lâm mới có cơ hội bầm báo.
“Không cho nàng vào, Trịnh Lâm, người còn dám tắc trách thì tự phải biết làm gì rồi đấy.” Tạ Đình thâm trầm nói.
“Vâng, vương gia.”
“Sư huynh, nữ nhân này muốn làm gì?” Đường Huy không hiểu hỏi.
Tạ Đình không rành trả lời Trịnh Lâm phải trả lời thay, “Vương phi muốn nấu cơm chăm sóc vương gia “A, nàng ta có ý đồ gì, trong phủ ai không muốn tránh sự huynh càng xa càng tốt, nàng ta lại con muốn chăm sóc người, thật sự thú vị, nàng ta không phải được người kia phải đến chứ?” Đường Huy vừa kinh ngạc vừa thắc mắc.

“Không phải, nếu là người kia phải đến nàng ta cũng không chính quản gia chạy mất mật.” Trịnh Lâm nói, Vương gia vì không muốn người kia phát hiện sơ hở hơn một năm rồi, hắn đã muốn ra tay với Triệu Bình nhưng vương gia lại bảo để làm cảnh, hơn nữa dù có diệt hắn người kia cũng phải người khác đến, chi bằng cứ để hắn ở lại, người này háo sắc hạm danh dễ kiểm soát, nếu như gặp kẻ toan tính, mưu mô sẽ có chút rác rồi.

nghĩ lại cảnh đó hắn thật là thống khoái.

nên bình thường vẫn để quản gia tự tung tự tác, đã “Vậy rốt cuộc nàng ta muốn làm gì, tại sao lại muốn chăm sóc sư huynh?” Đường Huy thật không nhìn ra.
“Kệ nàng ta đi, chỉ là một nữ nhân mà thôi, chú ý là được.” Tạ Đình không lạnh không nhạt lên tiếng.

Đường Huy và Trịnh Lâm đều nhìn ra được sắc mặt của Tạ Đình không tốt, bọn họ lại không ai lên tiếng nói câu nào nữa.
Qua ngày hôm sau Dương Khánh Vân như lời đã nói tờ mờ sáng đã đi đến Trúc Lâm Viên nhưng điều nàng không ngờ đến chính là Trịnh Lâm lại đứng sẵn “Vương gia có lệnh cấm vương phi vào trong.” ở cửa chặn đường đi không cho nàng vào.
Dương Khánh Vân nàng không quản dậy sớm đi đến đây để nấu cơm cho hắn lại bị hắn cho người chặn, lý nào lại như vậy.

Người nghĩ có thể chặn bắn vương phi sao?” Dương
Khánh Văn khoanh tay ngáp một cái nói

Sau đó không để Trịnh Lâm kịp phản ứng nàng đã ra đòn lên gối thục một phát vào hạ bộ của đối phương.

Trịnh Lâm trợn mắt nhìn nàng, không thể tin được nàng lại xuống tay như vậy, hắn đau điếng theo bản năng ôm lấy phía dưới, ngay cả Thu Hoài bên cạnh cũng hoảng sợ, từ ngày gả cho vương gia tiểu thư dường như lợi hại lên rất nhiều.
Dương Khánh Vân lướt qua Trịnh Lâm đi vào bên trong, nàng theo trường phải hành động, nói nhiều chỉ tốn nước bọt không được cái gì, nàng không có võ thì thôi nếu có rồi vật cản đối với nàng chỉ là một cú đá.
“Vương… vương phi…” Trịnh Lâm khó khăn mà miệng nhưng Dương Khánh Vân đã đi rất xa rồi.
Nàng vào phòng bếp lại phân phó cho Thu Hoài nhóm bếp nấu cơm, còn mình thì xào nấu thức ăn, nàng cảm thấy nam nhân này ăn cơm vẫn còn sơ sài, hai lần nàng bắt gặp, hắn cũng chỉ toàn ăn gà nướng với bánh bao, bình thường hắn sẽ ăn cái gì? Đám hạ nhân dường như không quan tâm thì phải, nhìn hắn không hiểu sao nàng có chút xót xa.
Qua nửa canh giờ nàng đã làm xong ba món mặn một món cạnh cùng thêm đồ tráng miệng, lại phân phó người mang lên, vừa bước đến phòng của Tạ Đình nàng đã nghe giọng nói thanh lãnh phát ra, “Có một nữ nhân cũng không cần được, Trịnh Lâm, bồn vương để người bên cạnh còn có tác dụng sao?”
“Thuộc hạ tắc trách.” Trịnh Lâm khó nhận nói, không thể không nói bên dưới hàn vẫn còn ẩn ẩn đau.
“Vương gia cần gì phải tức giận như vậy, ta cũng chỉ đến nấu cơm cho người mà thôi, người kêu người chặn ta làm cái gì, ta đã nói rồi ta muốn đến cũng không ai cần được”
Dương Khánh Vân ở ngoài nghe không nổi nữa mới mở miệng đồng thời cũng đi vào, lại nhận lấy ánh mắt giết người của nam nhân ngồi trên xe lăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận