Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật


Mỗi lần vào cung hắn đều nghe những lời chương tại này lại không thể xuất chiêu trừng trị đám người này trong lòng phản hận vô cùng, lúc nào cũng phải nín nhịn hắn nghẹn sắp chết rồi.
Hai người bị chỉ định liếc mắt nhìn nhau một cái lại phe phẩy chiếc quạt trong tay dương dương tự đắc đi về phía Dương Khánh Vân.
“Vương phi cho gọi chúng ta sao?” Nam nhân mặc hồng y lên tiếng, giọng nói có chút cởi cợt.
“Ngươi còn biết bổn vương phi là ai sao?” Dương
Khánh Vân cười lạnh hỏi.
“Dĩ nhiên, người đi cùng Khánh vương không phải là
Khánh vương phi sao.”
“Tốt lắm, người còn không biết chúng ta là Khánh
Vương cùng Khánh Vương Phi sao, vậy sao còn không quỳ xuống hành lấp
Nam nhân kia nghe vậy cười phá lên, mấy người xung quanh cũng cười theo.

“Ha ha ha, đùa bồn công từ sao, hắn tuy là Khánh vương cũng chỉ là một phế nhân mà thôi, dựa vào cái gì bắt ta quỳ, cười chết bồn công từ “Đúng vậy, Khánh vương phi, ngươi muốn chúng ta quỳ trước các người sao, đây là chuyện cười cỡ nào.” Nam nhân đi theo hắn cũng ùa vào nói, lại liếc nhìn
Tạ Đình khinh thường.
“Bổn vương phi hỏi lần cuối, các người thực sự không quỷ sao?” Dương Khánh Vân rũ mi hỏi, mặc dù đây là hoàng cung nhưng đừng nghĩ nàng không dám mạnh động.
“phế nhân mà thôi, bọn ta còn không để vào mắt nói cái gì quỷ với không quỷ.

Nam nhân kia cười nhạo nói.
“Trịnh Lâm.” Không để đám người này nói nhiều Dương Khánh Vân đột nhiên lên tiếng.
“Có thuộc hạ.” Trịnh Lâm lập tức đi ra.
“Tất mỗi người mười cái lại bắt chúng quỳ cho bồn vương phi” Dương Khánh Vân phân phó.

biết bồn công tử là ai không, dám ra tay với bồn công
Hai nam nhân kia nghe vậy khuôn mặt khế biến, ban đầu là kinh ngạc sau đó lại lạnh lùng nói: “Người có tu.”
“Các người có là ai thân phận cũng kém hơn vương gia cùng bồn vương phi, ta muốn đánh người ai dám nói gì?” Dương Khánh Vân cũng lạnh tanh nói.
Nàng vừa dứt lời một giọng nữ có vài phần nghiêm nghị xem lần uy áp vang lên: “Khánh vương phi thật ngạo mạn ”
Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này đều quay người lại nhìn sau đó đồng loạt quỳ xuống hôn lên : “Hoàng hậu nương nương thiên tuế
Dương Khánh Vân cũng quay sang nhìn, trước mắt nàng là một nữ nhân mặc cung trang màu đỏ theo sau là một đám cung nhân nổi dài, nghe đảm hành lễ xưng hô thì ra đây là hoàng hậu nương nương sao, thật đủ uy nghi, rầm rộ.
Hoàng hậu đi đến trước mặt Dương Khánh Vân cách nàng một bước liền dừng lại đánh giá nàng một lượt, vừa mới đến gần đại điện không ngờ đã bắt gặp Tạ Đình cùng vương phi của hắn, đã thể nàng ta còn dám ra lệnh đánh người cơ đấy, trong cung còn dám làm loạn sao? “Khánh vương phi to gan nhìn thấy bổn cung còn không hành lễ, người đâu, Khánh vương phi đi hạ phạm thượng đánh mười trưởng cho ta.” Hoàng hậu nương nương không hỏi không rằng lấy cớ đánh người.
Ha ma ma bên cạnh bà ta hùng hổ đi đến chỗ nàng, Hai ma ma dừng lại nhìn hoàng hậu, bà ta lại lạnh mặt hỏi: “Người còn muốn nói cái gì”
Dương Khánh Vân lại lên tiếng nói: “Khoan đã “Thử lỗi nhị tức không kịp hành lễ trước hoàng hậu nương nương, chỉ là nhị tức mới vào cung còn chưa biết mặt hoàng hậu nương nương thể nào, không dám hành bừa, lại nói hoàng hậu nương nương cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà phạt nhi tức chứ, người ta thường nói không biết không có tôi, hoàng hầu làm chủ lục cũng nhì tức tin chắc người có lòng khoan dung.” Dương Khánh Vân như có như không nhìn hoàng hậu.
Bà ta nheo mắt nhìn nàng, âm thầm nắm chặt tay lại lạnh giọng nói: “Quả nhiên biết ăn nói ”

Dương Khánh Vân nói như vậy nếu bà ta còn đánh nàng khác nào nói bà ta không có lòng khoan dung, mà làm chủ hậu cung lòng khoan dung là phải có, chỉ mới bắt đầu thôi không ngờ bà ta lại bị nha đầu này đi trước một ván rồi, thử hỏi trong lòng sao không phẫn hận, lại còn phải nhẫn nhịn.
Còn Dương Khánh Vân, nàng không biết hoàng hậu là người xử sự thể nào nàng cũng chỉ đánh cược một phen thôi, nàng sao có thể vô duyên vô cớ bị đánh được.
“NH tức không dám nhận lời khen của hoàng hậu, nhi tức sẽ xấu hồ.” Dương Khánh Vân tỏ ra e thẹn.

Hoàng hậu nghiến răng ken két, nàng khen nàng ta bao giờ đúng là tự dát vàng lên mặt mình, bà ta lại nín nhịn hỏi: “Nói đi, người vì sao lại ra lệnh đánh nhị vị công từ quốc công và hầu phủ.”
Dương Khánh Vân nghe vậy lại hợp tình hợp lý nói: “Nhi tức có hai lý do để đánh, thứ nhất bọn họ bất kinh với vương gia, thứ hai bọn họ nhìn thấy chúng ta lại không quỳ xuống hành lễ, xin hỏi hoàng hậu “Bổn cung hỏi các người có đủng như lời Khánh nương nương hai tội này có đáng đánh hay không?” vương phi nói hay không?” Hoàng hậu lia mắt nhìn hai người.

Cả hai nháy mắt với nhau, một người nói: “Bẩm nương nương, sự tình không như lời Khánh vương phi nói, là nàng vu khống chúng ta.”
“Ô, sự tình là thế nào? Tại sao các người không làm gì Khánh vương phi lại muốn đánh các ngươi?” Hoàng hậu lại hỏi.
“Nương nương, thật quá oan uống chúng ta cũng không rõ đã bất kinh với Khánh vương chỗ nào còn về việc không hành lễ chúng ta không phải không hành mà chỉ là chưa kịp hành lễ nàng đã muốn đánh chúng ta.”
“Khánh vương phi người nghe rõ bọn họ nói chứ, vô duyên vô cớ đánh người trong hoàng cung người có biết mình phạm tội gì, hoàng cung cũng không phải là Khánh vương phủ mà ai người cũng có thể đụng.” Hoàng hậu như có ý vô tình nói.
“Nương nương lẽ nào chỉ nghe bọn họ nói không nghe nhị tức nói sao, nhì tức cũng không phải ai cũng đánh, đánh những đám người do mồm dơ miệng này nhi tức còn cảm thấy bần tay đầu
Nói xong Dương Khánh Vân lại nhìn hai nam nhân kia hỏi: “Người có chắc mình không bắt kính với vương gia? Lúc nãy người nói vương gia thế nào người có dám nói lại không?”

“Vương phi thật biết đùa, chúng ta có nói gì vương gia sao, người hỏi mấy người ở đây một chút, các người, chúng ta có nói gì Khánh vương không.”
Hắn lại nhìn đám người giương mắt hỏi.
Cả đám đồng loạt hô lên: “Không có, Vương nhị công từ không nói gì hết.

Chưa dừng ở đây còn có một người lớn giọng nói: “Là vương phi vô cớ đánh người, xin hoàng hậu nướng nương làm chủ cho nhị vị công từ
Người đó vừa dứt lời thì mọi người cũng nói: “Đúng vậy nương nương, lẽ nào là vương phi thì có thể vô cớ đánh người sao, xin nương nương phải lấy lại công đạo cho nhị vị công từ
Dương Khánh Vân nghe đám người quay sang tố cáo mình không khỏi trầm mặt, đám người này thật biết cách lật lọng.
Hoàng hậu lại có vài phần đắc ý trong lòng, cuối cùng cũng có cớ trừng trị nàng ta, mười trượng kia coi như không bị hụt, nàng khẽ nhếch môi lại nghiêm giọng nói: “Khánh vương phi, mặc dù người là người của hoàng gia nhưng bồn cung cũng không thể bao che cho ngudi “c, ở đây nhị vị công từ đều nói người tùy tiên muốn đánh họ, mọi người có mặt cũng đều đứng ra làm chứng, bổn cung thật sự không thể nề mặt người rồi, người đầu, lôi đi đánh hai mươi trường cho bồn cung
Trong lúc Dương Khánh Vân còn đang tìm lời cắt cỏ thì một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Ai dám đụng nàng bồn vương chặt tay người đó.”
Nãy giờ Tạ Đình luôn im lặng không lên tiếng, ai cũng xem hắn là không khí, lúc này lại không khỏi đồng loạt nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận