Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật


Dương Khánh Vân lại lập tức đáp trả: “Ta nguyên ý là được, những nữ nhân kha tốt nhất không cần đến canh hắn, bởi vì hắn chỉ có thể là của ta, nửa đời này ta sẽ chăm sóc cho hắn, chỉ cần mình ta ở cạnh hắn là đủ”
“Lời nói cũng thật hùng hồ, người vì sao lại muốn ở cạnh Khánh Vương suy cho cùng hắn cũng chỉ là một người tàn phế.

” Hoàng quý phi ánh mắt lóe lên một cái nhấp ngụm trà che đi nụ cười ở khỏe miệng “Bởi vì ta là vương phi của hắn, quan trọng hơn là ta thương hắn, có là tàn phế cũng chẳng sao, ta với hắn sống tốt là được.

” Một khi xác định thương ai nàng cũng không quan tâm người đó thế nào huống chi ban đầu nàng cũng không ngại hắn tàn phế, nếu không nàng cũng sẽ không đến bên cạnh chăm sóc hắn.

“Người không sợ miệng lười người đời sao?” Hoàng quý phí đầy ẩn ý hỏi, “Việc gì ta phải sợ miệng lưỡi thế gian, chỉ cần ta không nghe thấy bọn chúng nói xấu vương gia là được còn nếu bọn chúng dám nói.

” Dương Khánh Vận chợt hừ lạnh.

Hoàng quý phi thấy vậy lại hứng thủ hỏi: “Người sẽ làm gì?”
“Chỉ cần không nói trước mặt ta, nếu không ta cắt lưỡi bọn chủng.

” Dương Khánh Vân lạnh lùng nói, cái gì cũng phải có mức độ, đụng đến năng không sao nhưng đừng đụng vào người của nàng, tuyệt đối không tha.


“Tốt lắm, Dương Khánh Vân, người nếu có thể làm được như vậy bồn cung sẽ đề người bên cạnh Đình Nhi, có điều nếu người làm trái như những gì người vừa nói với bốn cũng vậy thì đừng trách bổn cung giết người.

Nói đến đây ánh mắt của hoàng quý phi lỏe lên một tia sắc bén xuyên thẳng vào mắt Dương Khánh Vân, nàng lại chỉ cười nhẹ nói: “Nếu ta đã muốn ở bên cạnh vương gia thì cũng không ai có thể tách rời.

” Mặc dù nàng không có chỗ dựa nhưng nàng sẽ dùng cả mạng sống này bảo vệ cuộc sống của hai người.

Hoàng quý phi hoàn toàn với biểu hiện của nàng, bà cảm thấy thử như vậy cũng đủ rồi, từ ánh mắt, giọng điệu của nàng ta có thể thấy được nàng là thật lòng, nếu không cũng không thể nói ra mấy lời đó, hoảng quý phi rất tự tin vào ánh mắt của mình nên nàng để cho Dương Khánh Vân ngồi xuống lại trò chuyện một cách bình thường, Rời khỏi Minh Tâm Điện Dương Khánh Vẫn lại đi qua một người năng không máy để ý người này nhưng người đó lại không tự chủ được nhìn nàng.

Lúc nàng lướt qua có mùi hoa đào thoang thoảng xác vào mũi hẳn khiến tim hắn khẽ xao xuyến, lần đầu tiên trái tim có chút rung động.

Dương Khánh Vân rời xa tầm mắt hắn rồi nhưng hắn vẫn còn đứng đó mà nhìn theo hướng nàng đi, nàng như có một cái gì đó thu hút hắn.

Hoàng quý phi thấy nhi tử của mình cứ đứng mãi không vào khẽ nheo mắt lên tiếng: “Tuấn Nhi, sao người còn không vào?”
“Mẫu phi.

” Tạ Tuấn giật mình, lúc này mới bước vào bên trong.

Dương Khánh Vân vừa đi vừa suy nghĩ về lời nói của hoàng quý phi, bà ấy nói rất nhiều nhưng chủ yếu là máy chuyện liên quan đến Tạ Đình, dù chỉ nói sơ lược nàng cũng hiểu được bảy tám phần.

Hóa ra trong cung còn có một người quan tâm đến hắn nhưng vị hoàng quý phi này sao lại để ý hắn đến vậy, bà ta không phải còn có nhi tử sao?
Nàng thắc mắc lại không nghĩ ra lý do bà ta cũng không nói nên nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng vị quý phi này, trong cung nhiều rập bẫy, mưu mô quyền chước nàng không thể không cẩn thận.

Dương Khánh Vân đi tới hoa viên thì đụng phải một người nàng thoát khỏi suy nghĩ lạnh mắt nhìn người trước mắt, nàng vốn đĩ muốn phớt lờ hắn thể nhưng hắn dường như không muốn cho nàng đi thì phải.

“Tránh ra.

” Dương Khánh Vân lạnh lùng nói.

“Đệ muôi không cần vội vàng như vậy, chúng ta hàn huyền một chút di” Tạ Du thú vị nhìn nàng lại mở miệng đề nghị,

Dương Khánh Vân khẽ nhếch môi khinh khí, giọng nói cũng lạnh thêm mấy phần, “Hàn huyện? Thứ nhất đây là hoàng cung bồn vương phi là em dâu của ngươi, với tầng quan hệ đó người nghĩ ta với người cùng hàn huyện có người nhìn thấy sẽ dị nghị thành cái gì, thứ hai ta cũng không có gì hàn huyện với người, phu quân ta còn đang đợi, tránh ra.

“Đúng là một con bạch hổ ngang ngạch, đệ muội thật quan tâm đến thập hoàng đế, hắn dù sao cũng chỉ là một kẻ tàn phế, đệ muội nguyện ý gửi gắm nửa đời còn lại cho hắn sao?” Tạ Du như có như không hỏi.

“Bình vương nói thật hay, ta là vương phi của hàn không gửi gắm đời này cho hắn còn muốn gửi gắm cho ai? Còn nữa mong bình vương đứng mở miệng đóng miệng lại thốt ra hai từ tàn phế, người có thể không coi hắn là hoàng đệ của người nhưng ta coi hắn là phu quân của mình, nói hắn không khác nào nói ta, Dương Khánh Vân ta trước nay không bỏ qua cho kẻ lắm lời.

” Dương Khánh Vân hừ mũi nói.

“Ha ha ha, đệ muội thật hung dữ, Tạ Đình cũng không thể chăm sóc bảo vệ cho người càng không thể cho người một hải tử, người ở bên hắn chỉ có thiệt thời, hay là đi theo bồn vương đi, bồn vương sẽ cho người một đời vinh hoa phú quý, lại có thể chăm sóc người cho người một hài tử thuộc dòng dõi hoàng gia, người cảm thấy thế nào?” Tạ Du không khỏi buông lời dụ dỗ,
Nếu gặp nữ nhân chắc chắn sẽ động lòng trước phải những nữ nhân đó, năng chỉ cười lạnh nói: “Ta không cần hàn phải chăm sóc bảo vệ ta ngược lại ta muốn chăm sóc bảo vệ hàn, còn vinh hoa phú quý sao, nếu ta muốn ta cũng có thể làm nên một đời vinh hoa.


Nàng không phải nữ nhân yếu đuổi cần người che chở, nàng là nữ nhân đến từ hiện đại, tự lập tự bảo vệ mình, cuộc đời này không cần ai che chở.

Tạ Du nghe vậy híp mắt nhìn nàng lại chợt cười lớn: “Ha ha ha, bản lĩnh, đúng là nữ nhân bản lĩnh nhưng còn hải tử, lẽ nào người không cần?”
Có nữ nhân nào mà không muốn có hài tử chứ, hắn không tin nàng không muốn.

Dương Khánh Vân nhìn kẻ điên trước mắt lạnh giọng nói: “Hài tử, ta cùng hắn sinh.



“Hắn có thể sao?” Tạ Du nghe có chút mắc cưới, một phê nhân còn có thể làm gì, lúc trước thái y đã nói là Đình tuyệt tử tuyệt tôn, không có khả năng sinh con nữa, nữ nhân này còn dám khoác lác.

“Có thể hay không không phải người nói mà là do tạo hóa, cho dù ta với hắn không có con thì sao, đời này ta chỉ cần nắm tay hắn là đủ.

” Dương Khánh Vân mạnh mẽ nói, sau đó lướt qua Tạ Du rời đi.

Tạ Du không ngờ nàng lại có thể nói như vậy, có điều hắn vẫn nói: “Đệ muội, suy nghĩ cho thật kỹ, nữ nhân như người nên ở cạnh một nam nhân bàn lĩnh, bồn vương có thể cho người thời gian suy nghĩ.


Dương Khánh Vân chợt dừng bước ngoành mặt ra sau nói: “Những gì ta đã quyết định sẽ không thay đổi, ta đã chọn ở cùng Tạ Đình rồi thì quyết không buông
Nói xong nàng lạnh lùng rời đi, nàng vừa đi người núp trong bóng tối nghe hai người nói chuyện cũng vật mát.

Cách Minh Tâm Viên không xa nam nhân ngôi trên xe lăn đang ngồi nhìn về hàng trúc sau tòa điện hoang phế kia, kể từ khi mẫu phi hắn qua đời thì cung điện này bị bỏ hoang, cũng không phải hoàng thượng muốn bỏ hoang mà là hoàng quý phi đã xin phụ hoàng bỏ không tòa viện này, vì đây là viện của mẫu phi hắn, bà không muốn ai khác vào ở, phụ hoàng vốn đĩ sủng ái hoàng quý phi nên đã đồng ý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận