Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật


Dương Khánh Vân nghe vậy cười nhẹ, nói: “Bốn vương phi cứ muốn làm bậy, người có thể làm gì bán vương phí? Tại sao lúc bọn họ muốn ra tay với Khánh vương người lại không ngăn cản, lẽ nào người cũng nghĩ hắn là phế nhân muốn làm gì thì làm sao, bồn vương phi thấy các người mới là phế nhận, một đám óc heo không biết suy nghĩ, hắn dù sao cũng là hoàng huynh hoàng đệ của các người, chảy chúng một dòng máu đấy, các ngươi nói hắn là phế nhân khác nào tự nói chính mình, một đảm ngu ngốc “Người…” Cửu hoàng tử giận tải mặt lại không phản bác được một lời.

“Lúc nãy người muốn làm gì phu quân ta, hả?” Dương Khánh Vân lia mũi dao một vòng quanh mặt của thập ngũ công chúa khiến nàng ta sợ mất mật xém chút muốn đi ra quần lại ngại mất mặt.

“Ta, ta, A Đạt, cửu hoàng huynh, cứu ta” Thập ngũ công chúa nhìn hai nam nhân cầu cứu.

Chu Đạt thấy Dương Khánh Vân sắp hành động đối mắt đỏ lừ hắn muốn xông lên liều mạng với nàng thi một con dao sượt qua má hắn khiến thân thể hắn cứng đơ, hắn có thể cảm nhận được, má hắn có một dòng nước ấm đang chảy xuống, không đưa tay lên sở cũng biết nó là cái gì.

Tạ Đình là người quan sát hết mọi việc biết con dao này từ đâu mà tới, hắn nãy giờ chỉ ngồi xem diễn xiếc cũng chưa nói một câu, nếu Dương Khánh Vân không đến hắn cũng không bỏ qua cho đám người này.

Dương Khánh Vân khẽ liếc mắt nhìn Chu Đạt, cất giọng nói: ” Người tốt nhất đừng tới đây, rồi từ từ sẽ đến lượt người.

” Chu Đạt lạnh xương sống, hắn không dám tiến thêm nửa bước, mà cửu hoàng tử đang tính bước lên cũng giảm chân tại chỗ, nữ nhân này thật đáng sợ, Tiểu Nói vì sao còn chưa kêu người tới chứ

Đang khi Dương Khánh Vân muốn động thủ thì một giọng nói the thẻ vang lên: “Mau dừng tay lại, các người đang làm gì ở đây.

“Vương công công!” Cửu hoàng tử thở phào nhẹ nhõm.

Thập ngũ công chúa như vớ được cong có cứu mạng liền lớn giọng nói: “Vương công công, mau cứu ta, nàng ta muốn rạch mặt bồn công chúa”
Vương công công nhìn liếc mắt qua đám hoàng từ công chúa hành lễ một cái lại chăm chăm nhìn con dạo trên tay Dương Khánh Vân nói: “Khánh vương phi tốt nhất nên bỏ dao xuống, hoàng thương có lời mới phu thê Khánh vương cùng các vị ở đây đến Thánh Tâm Điện một chuyến, hoàng cung không phải nơi có thể động tay động chân ”
Dương Khánh Vân thấy Vương công công đến kịp lúc liền biết có người đi báo tin, lại nghe ông ta nói vậy năng thu dao lại.

Hoàng thượng sao, nàng cũng muốn diện kiến thánh thượng một phen.

Bên này đám người lần lượt đi đến Thánh Tâm Điện thì trong bóng tối có hai người đi theo hai hưởng, một đến Minh Tâm Điện một đến Phượng Tâm Điện.

Thánh Vũ Đế nhìn đám hoàng nhi hoàng nữ, ánh mắt lại rơi xuống nam nhân ngồi xe lăn, mỗi lần nhìn hắn tâm tư của ông vô cùng phức tạp, có muôn vàn cảm xúc nhưng tiếc nuối là nhiều nhất, nếu thập hoàng nhà không tan đã có thể giúp ông nhiều việc.

Thật quá tiếc.

Thánh Vũ Để thu hồi cảm xúc lại trầm mặt nhìn xuống dưới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Phụ hoàng, xin người người lấy lại công đạo cho Hồng Nhi, nàng ta, nàng ta muốn rạch mặt ta.

” Thập ngũ công chúa chỉ thắng mặt Dương Khánh Vân nói, ánh mắt lóe lên tia hận thủ, khóe miệng còn giương lên vẻ đắc ý, có phụ hoàng ở đây ta xem người có thể làm gì?
Lúc này Chu Đạt cũng cáo trạng nói: “Hoàng thương, xin người cũng làm chủ cho thần, thần cũng bị Khánh vương phi xém chút ảm sát, mặt của thần chính là bằng chứng, nếu lúc đó thần không né kịp e là đã bị năng sát hại”
“Khánh vương phi, trầm hỏi người có phải như vậy không?” Thánh Vũ Để nâng mắt hỏi nàng.


Dương Khánh Vân cười lạnh, ở đây đa số là vương công quý tộc, con em hoàng gia, vậy mà ánh mắt và lời nói lại khiến người ta chưởng tại như vậy, nàng bình tĩnh nhìn Thánh Vũ Để nói: “Nhi tức không có.

Nàng chỉ dọa bọn họ mà thôi, ở đâu ra rạch mặt với ám sát.

“Khánh vương phi dám làm không dám nhận sao?”
Một giọng nói thanh lãnh ở cửa điện vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn nữ nhân đang đi đến, “Mẫu hậu, hoàng hậu nương nương.

” Có mấy thanh âm vang lên.

Thành Vũ Để nhìn người đến nhàn nhạt hỏi: “Sao năng lại tới đây?”
“Thần thiếp nghe nói trong cung có người dám động tay động chân với hoàng tử công chúa, là chủ của hậu cung thần thiếp cũng phải đến xem kẻ nào lại có gần như vậy, không ngờ lại là vương phi của Đình Nhi” Hoàng hậu như có như không nhìn nàng.

“Khánh vương phi người lần đầu vào hoàng cung lại chưa được bao lâu đã gây ra nhiều thị phi như vậy sao, đường đường là vương phi lại đam cầm dao dọa người người còn biết phép tắc là gì hay không?”
“Hoàng hậu nương nương, nhi tức mặc dù lần đầu tiền vào cung nhưng cũng biết nguyên tắc trong cung là gì, làm sao dám cầm dao dọa người, cái gì cũng có đầu có đuôi, hoàng hậu đường đường là chủ hậu cung chưa hỏi đầu đuôi đã định tội nhì tức rồi sao, nhị tức thật khâm phục tài làm chủ của người Dương Khánh dong dạc nói, câu cuối lại có chút khinh bỉ.


“Khanh vương phi, ngươi
Dương Khánh Vân không để ý đến bà ta lại nhìn lại vị tối thượng kia nói: “Hoàng thượng, người sẽ không giống như hoàng hậu chưa hỏi rõ đã quy kết tội cho nhi tức chứ?”
Thánh Vũ Để không khỏi híp mắt với nàng, vương phi của Đình Nhi đúng là biết ăn nói, ông trầm giọng nói: “Trẫm là vua của một nước, đương nhiên sẽ không quy kết lung tung, Khánh vương phi, trẫm cho người cơ hội nói, người nói đi, tốt nhất là đúng sự thật, nếu không cũng đừng trách trẫm không nể mặt Đỉnh Nhi mà phạt người”
Tạ Đình nghe vậy cười mỉa, nề mặt sao, phụ hoàng từng nề mặt hạn sao, tại sao hắn lại không nhớ p
Dương Khảnh Vân đứng gần Tạ Đình nhất cũng nghe được tiếng cười này của hắn, nàng đến sát gần hắn không tiếng động nắm lấy tay hắn.

Bàn tay Tạ Đình khẽ giật giật hắn lại không thể rút tay cũng luyến tiếc không muốn rút ra.

Động tác nhỏ của bọn họ được mấy người ở đây nhìn vào trong mắt, lại nghe Dương Khánh Vân nói: “Bẩm hoàng thượng, sự tình phải hỏi các vị hoàng từ công chúa, lúc nhi tức đến nơi đã nhìn thấy thập ngũ công chúa cùng vị công tử đây mỗi người cầm một con dao có ý đồ với vương gia, lại nghe bọn họ phân vân không biết nên đâm hay rạch mặt hắn, chưa kể bạn họ còn đối với vương gia buông lời sỉ nhục, nhì tức thân là vương phi của hắn không thể trơ mắt nhìn hắn dâm hay rạch cũng không nghe được máy lời sĩ nhục của bọn họ nên đã đoạt lấy hai con dao từ tay bọn họ t “Còn việc Thập ngũ công chúa nói nhi tức muốn rạch nàng chỉ là nhị tức muốn dọa nàng mà thôi, nhi tức muốn cho nàng biết không phải ai cũng có thể mang dao ra dọa, vị công từ đây nghĩ nhi tức thật sự muốn rạch mặt công chúa nên có ý định xông lên cứu nàng, nhị tức chỉ là ném con dao qua mặt hắn mà thôi, đầu ra ý định ám sát?”
Dương Khánh Vân nói vô cùng rõ ràng từng chi tiết một khiến mấy người ở đây há hốc mồm nhìn nàng, Tạ Đình cảm giác được lúc nàng nói có hơi siết chặt tay hắn, nàng đang sợ sao? Không đúng, biểu hiện của nàng rất bình tĩnh, vậy là tức giận sao? Trong lúc nhất thời hắn không biết nàng đang nghĩ gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận