Bình vương phủ.
Một nữ nhân mặc y phục dạ hành quỳ trước mặt nam nhân mặc hoàng y cao quý ở trên kia bẩm báo: “Vương gia, nô tỳ đã hạ dược thành công nhưng mà lại được cứu “Ai cứu hắn.” Nam nhân đọc xong tờ giấy trong tay lại đưa lên ngọn lửa đốt, phút chốc tờ giấy đã tan thành tro bụi.
“Chính là người kia.” Nô tỳ kia trả lời.
“A, thú vị, hắn vẫn thường xuyên lui tới Khánh Vương Phủ sao?” Nam nhân lại chuyển sang xem tấu chương lại chống tay lên đầu hỏi.
“Lúc trước không hay đến nhưng từ ngày Khánh vương phủ thay đổi hắn đến thường xuyên hơn.
“Tìm cách tiêu diệt hắn đi, hắn cũng là một vật cản cần loại bỏ” Nam nhân nhàn nhạt nói.
“Vâng, vương gia.
Một nhân vật nhỏ bé nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn với Tạ
Đình, nhất thiết cần phải loại trừ, bên cạnh Tạ Đình không nên xuất hiện người như hắn.
“Còn nàng kia thì sao?”
“Nàng ta vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho Khánh vương, thường xuyên lui tới chỗ hắn.
“Hừm, thật đúng là một nữ nhân có tình, nàng ta khá hợp ý bổn vương có điều nếu tâm tư đã đặt ở bên cạnh Tạ Đình vậy thì cũng đừng trách bổn vương” Đôi mắt của hắn lóe lên một tia tính kế.
“Vương gia có muốn thuộc hạ tiêu diệt nàng một thể hay không “A Mị, từ khi nào người được phép cướp lời bổn vương, bổn vương có phân phó người sao?” Sắc mặt của nam nhân trở nên âm trầm khó coi.
“Vương gia thứ tội” Nữ nhân kia rùng mình một cái.
“Tội này của ngươi bổn vương xử sau, nghe cho kỹ người không được đụng nàng ta, nàng ta chính là con cờ quan trọng của bổn vương”
Trong lòng của nam nhân một bụng tính toán, hắn thay đổi chủ ý không giết Tạ Đình lúc này, thời cơ của hắn chưa đến trước tiên hắn phải khiến Tạ Đình thêm đau khổ.
“Vâng, nô tỳ đã biết”
“Lui đi.”
Nữ tỳ kia rời đi lúc ra đến cửa lại bắt gặp nam nhân cũng mặc hắc y đi vào, nam nhân đi quá nhanh khiến chiếc khăn che mặt của nàng ta bay bay lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là khuôn mặt của Thanh Lam.
“Có chuyện gì?” Nam nhân phía trên cũng không liếc mắt nhìn người phía dưới chỉ nhạt giọng hỏi.
“Bẩm vương gia, Hà Bích Thủy muốn gặp người.” Nam nhân hắc y trả lời.
“Nàng ta muốn gặp bổn vương, lại phát sinh chuyện gì?”
“Thuộc hạ không rõ nhưng nàng ta nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với người
Nam nhân phía trên nghe vậy hai đầu lông mày nhíu chặt, khuôn mặt cũng hiện lên một tia chán ghét nói: “Ba ngày sau bổn vương rảnh sẽ đến gặp nàng ta
Hiện tại hắn còn phải giải quyết chuyện hạn hán ở phía nam, lần hạn hán này đã kéo dài hai tháng, phụ hoàng đã giao cho hắn nghĩ cách xử lý chuyện này chứng tỏ phụ hoàng cũng đã dần tín nhiệm hắn vậy thì hắn cũng phải chớp lấy thời cơ.
Tạ Đình mở mặt lại thấy hai vật tròn tròn phập phồng trước mặt, hắn có chút kinh hoàng lùi ra phía sau lại phát hiện bản thân bị người ôm lấy, còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của ai đó.
Hẳn ngước mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt của nữ nhân tâm tình lại rối ren, hắn theo bản năng muốn đẩy nàng ra nhưng tay chân lại không thể nhúc nhích.
Nàng sao lại nằm trên giường của hắn? Hắn nhớ tối qua đã kêu người đưa nàng ra rồi kia mà, khuôn mặt Tạ Đình âm trầm khó coi.
Có lẽ do hắn động đậy nên ảnh hưởng đến nữ nhân đang ngủ ngon kia, nàng động đậy mí mắt tỉnh dậy.
“Vương gia, chàng tỉnh từ lúc nào, cảm thấy thế nào rồi?” Vừa mới tỉnh Dương Khánh Vân liền quan tâm hỏi han hắn.
Tạ Đình thoảng chút bối rối lại lạnh giọng nói: “Ai cho phép người nằm trên giường bổn vương?”
“Ta thích thì ta nằm cùng chàng thôi, lại nói vương gia, chúng ta là phu thê lẽ nào cùng nằm trên một chiếc giường có gì không đúng sao?” Dương Khánh Vân chớp mắt nhìn hắn.
“Mau xuống, bổn vương không muốn nữ nhân nhuốm bẩn giường bổn vương” Tạ Đình càng thêm thâm trầm nói.
“Vương gia bình tĩnh, ta cũng không phải nữ nhân nào đó, nhìn cho kỹ, ta là Dương Khánh Vân, là Khánh vương phi, cũng là thê tử của chàng, là người cùng chàng đi đến cuối đường, cho nên không cần bài xích ta, được không?” Dương Khánh Vận chăm chú nhìn hắn.
Tạ Đình có chút rung động nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng nói: “Bổn vương lấy gì tin tưởng ngươi, cùng bổn vương đi đến cuối đường sao, Dương Khánh Vân, người làm được sao, ai có thể chắc chắn được rồi một ngày nào đó người cũng sẽ cho bổn vương một kích trí mạng rồi chạy trốn.
Giọng nói của hắn có vài phần khinh miệt, dường như nhớ đến nữ nhân kia sau đó lại áp nàng ta lên người nàng.
Dương Khánh Vân thở dài nói: “Chàng nói đúng, không ai có thể chắc chắn điều gì, người thương yêu ta, nói với ta những lời ngọt ngào êm ái lại có thể phản bội rời bỏ ta đi bất cứ lúc nào, tương lai không thể lường trước được điều gì thế nhưng Tạ Đình, chàng hãy nhớ điều này, người ta sống với nhau không chỉ bằng những lời đường mật mà còn là niềm tin và những việc làm mà đối phương đã làm cho mình.”
Nói đến đây nàng lại nhìn thật sâu vào mắt nam nhân nói: “Tạ Đình, sao chàng không thử cảm nhận xem ta đối với chàng là thế nào? Tình yêu thương không chỉ thể hiện qua lời nói, chàng phải từ từ cảm nhận mới biết đối phương thật lòng với mình hay không, nếu như thời gian qua ta chứng minh còn chưa đủ thì chứng tỏ ta đã chưa hết lòng, vậy thì những ngày sắp tới đây ta sẽ cho chàng xem đủ, cũng để chàng cảm nhận sâu sắc một chút, ta nói thương chàng cũng không phải chỉ nói bằng miệng”
Dương Khánh Vân nói xong những điều muốn nói thì bước xuống giường đi thẳng ra ngoài, nàng còn phải xử lý kẻ hại hån.
Cánh cửa được mở ra bên ngoài có hai nam nhân nhìn chăm chăm nàng, Dương Khánh Vân lại nhìn nam nhân bên trái phân phỏ: “Trịnh Lâm, sáng nay bổn vương phi không thể nấu ăn cho vương gia, người ra ngoài mau tạm cái gì cho hàn “Vâng, vương phi.
“Nữ nhân, người tốt nhất đừng nấu ăn cho sư huynh, đồ ăn của sư huynh để Trịnh Lâm chuẩn bị là tốt rồi, lúc trước không có người sư huynh có xảy ra tình trạng này bao giờ.
“Vương gia bị trúng mị dược đúng là do lỗi của bổn vương phi, chuyện này bổn vương phi sẽ chịu trách nhiệm với hắn, còn về phần đồ ăn của vương gia, bổn vương phi vẫn tiếp tục phụ trách, người không có tư cách ngăn cấm ta.”
Dương Khánh Vân nói xong liền đi, trong lòng đang có lửa cháy bừng bừng, đừng để nàng biết kẻ hãm hại hắn nếu không nàng cho kẻ đó nếm thử thế nào là địa ngục trần gian.
Đường Huy nhìn bóng dáng của nàng tức giận nói: “Người xem thái độ của nàng ta là thế nào? “Vương phi lại sắp xuất chiều rồi.” Trong giọng nói của Trịnh Lâm có vài phân vui sướng, hắn còn đang muốn điều tra kẻ hãm hại vương gia nhưng xem ra là không cần thiết.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Đường Huy nghi hoặc hỏi.
“Ngươi xem liền biết, ta đi mua đồ ăn cho vương gia.
Trịnh Lâm cũng thoảng chốc biến mất để Đường Huy ngơ ngác một mình.
Dương Khánh Vân không quay về Trúc Minh Viện, mà đi đến đại sảnh lại kêu Trương Việt gọi tất cả nha hoàn gia đình đến, trong đó có bao gồm cả Thu Hoài, Thanh Lam.
Trước mắt hai người này là nghi can lớn nhất nhưng nàng không cho rằng bọn họ dám có cái gan đó, vậy thì chỉ có thể là có kẻ đã lẻn vào, tuy nhiên suy nghĩ này phút chốc lại bị nàng gạt bỏ, nàng ở trong bếp từ đầu đến khi làm đồ ăn xong, ai có thể lẻn vào trước mặt nàng.