Cô Vợ Bé Của Thái Tử Chỉ Muốn Làm Con Cá Muối


Lời của Thái tử quá thẳng thắn, khiến Triệu mỹ nhân nghẹn họng.

Nhưng Triệu mỹ nhân không bỏ cuộc.

Trước khi đến đây, nàng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.

Nàng cụp mắt, giọng điệu buồn bã suy sụp “Thần thiếp liễu yếu đào tơ, thân phận thấp kém, đương nhiên không thể so với Tiêu trắc phi, nhưng tấm lòng thần thiếp đối với Thái tử Điện hạ có trời đất chứng giám.


Lạc Thanh Hàn không tin những lời này.

Nữ nhân trong cung người này nói nghe hay hơn người kia, nhưng cũng chỉ nghe hay mà thôi.

Triệu mỹ nhân lại nói “Thần thiếp biết Điện hạ lần này đến quận Trần Lưu, ngoài chuyện mang tro cốt của Thẩm chiêu nghi về quê an táng, còn đến thăm Trần Lưu vương.

Thần thiếp có một người bạn thân là ái thiếp của đích trưởng tử của Trần Lưu vương, nếu thần thiếp có thể đi cùng Điện hạ, nói không chừng có thể giúp được Điện hạ.


Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng có hứng thú.

“Theo ý nàng nói, giống như có thể giúp ta nghe ngóng chuyện trong phủ của Trần Lưu vương?”
Triệu mỹ nhân không dám quá tự tin, trả lời rất thận trọng “Thần thiếp có thể thử, có lẽ sẽ thành công.


Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, nói “Nếu nàng khăng khăng muốn đến quận Trần Lưu, vậy ta sẽ ân chuẩn thỉnh cầu của nàng, nàng quay về chuẩn bị, rạng sáng ngày mai khởi hành.


Triệu mỹ nhân vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống tạ ân.

Sau khi nàng đi, Triệu Hiền mới lên tiếng.

“Điện hạ, nếu Triệu mỹ nhân nói thật, vậy lần này chúng ta đến quận Trần Lưu, sẽ nắm chắc hơn được hai phần.



Lạc Thanh Hàn không lạc quan như Triệu Hiền.

Tiêu Hề Hề bói ra quẻ đại hung luôn khiến cho Lạc Thanh Hàn phải nghiền ngẫm.

Nếu đã dữ nhiều lành ít, một Triệu mỹ nhân cỏn con có thể thay đổi được gì?
Lạc Thanh Hàn dẫn theo nàng ta, chẳng qua có còn hơn không mà thôi.

Còn chuyện nàng ta có thể bình an vô sự hay không, còn xem phải tạo hóa của nàng ta.

Dù sao cũng do nàng ta nhất quyết muốn đến quận Trần Lưu, sống hay c.

h.

ế.

t thì tự nàng ta chịu trách nhiệm.

Triệu mỹ nhân không biết Thái tử đang nghĩ gì, nàng chỉ nghĩ mấy lời của mình đã khiến Thái tử cảm động, khiến Thái tử mong chờ nàng.

Nàng vô cùng phấn khởi trở về Ánh Tuyết các, sai người thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai xuất cung.

Cung nữ Vân Hương cũng rất mừng “Nghe nói Thái tử xuất hành lần này chỉ dẫn theo người và Tiêu trắc phi, nói cách khác người và Thái tử sẽ có thời gian mấy tháng ở bên nhau, đây là một cơ hội rất tốt! Nếu người tận dụng cơ hội có được sự sủng ái của Thái tử, sau khi về cung, địa vị của người sẽ được nâng cao hơn.


Những lời này đánh vào tim của Triệu mỹ nhân.

Triệu mỹ nhân cố ý cầu xin cơ hội này, là vì để được ở bên Thái tử lâu dài.

Tình cảm đều phải lâu ngày ở chung mới phát triển được.

Ngày thường nàng trầm mặc ít nói, như người vô hình trong cung, Thái tử hầu như không để ý tới nàng.

Chuyến đi này là một cơ hội tốt cho nàng.

Nàng phải nắm bắt cơ hội này, để Thái tử biết tấm lòng của mình, từ từ có ấn tượng tốt về nàng.

Nghĩ vậy, Triệu mỹ nhân cố ý căn dặn.

“Xếp thêm vài bộ y phục, màu sắc không cần rực rỡ nhưng kiểu dáng nhất định phải độc đáo.


Vân Hương mím môi cười nói “Nô tỳ biết, người xem những y phục này, đều đặc biệt chuẩn bị cho người, còn có số son phấn, trâm cài trang sức, đã chuẩn bị đủ cho người rồi, người cứ yên tâm đi.


Triệu mỹ nhân nhìn y phục trâm cài được xếp trong rương, trong lòng tràn đầy mong đợi cho chuyến đi này.

Vân Hương vừa thu dọn, vừa cảm thán.

“Tiếc là nô tỳ không thể đi cùng người, ngày thường không có nô tỳ hầu hạ, không biết người có quen không?”
Triệu mỹ nhân nhẹ giọng dỗ dành “Ngươi là đại cung nữ bên cạnh ta, là người mà ta tin tưởng nhất, nhất định phải giúp ta trông coi Ánh Tuyết Các, nếu không dù ta xuất cung, ta cũng sẽ không yên tâm.


Vân Hương gật đầu “Nô tỳ hiểu rồi.


……
Lúc này ở điện Thanh Ca, Bảo Cầm cũng đang giúp Tiêu trắc phi thu dọn đồ đạc.


Nàng nhét từng hộp thức ăn vào rương, xếp ngay ngắn, nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy quá ít.

Giống như mẹ già tiễn khuê nữ ngốc ra ngoài du ngoạn, luôn muốn nhét thêm thức ăn cho khuê nữ ngốc, sợ sẽ c.

h.

ế.

t đói ở bên ngoài.

“Nô tỳ đi làm thêm đồ ăn cho người.


Tiêu Hề Hề đang cầm một dĩa điểm tâm, ngồi bên cạnh ăn vui vẻ.

Nàng thấy bộ dạng lo lắng của Bảo Cầm, không nhịn được nói “Hai ngày nay em dường như chẳng ngủ được chút nào, không chuẩn bị đồ ăn cho ta, thì chuẩn bị y phục giày vớ, em nhìn quầng thâm trên mặt đi, sắp giống gấu trúc rồi.


 
Bảo Cầm “Gấu trúc là gì?”
“Là một động vật lông lá suốt ngày chỉ biết ăn uống ngủ và làm những hành động dễ thương.


Bảo Cầm “Nghe có hơi giống nương nương.


Tiêu Hề Hề “……”
Sao lại kéo nàng vào rồi?
Nàng khuyên “Em đã chuẩn bị cho ta đủ nhiều rồi, em về nghỉ ngơi đi, chuyện khác cứ để người khác làm.


Bảo Cầm lắc đầu “Không được, sáng mai người đi rồi, nô tỳ nhất định phải giúp người thu dọn hành lý, nếu không nô tỳ không yên tâm.


Tiêu Hề Hề bất lực “Em quả thật có số nhọc lòng mà.


Bảo Cầm thầm nghĩ, còn không phải sao, nuôi một khuê nữ ngốc, có quá nhiều thứ phải lo lắng.

Tiêu Hề Hề vừa ăn điểm tâm vừa nói “Em yên tâm đi, lần này ta ra ngoài với Thái tử, Thái tử có nhiều tiền lắm, chỉ cần đi theo ngài ấy, nhất định sẽ không lo đói.



“Đồ ăn bên ngoài sao có thể yên tâm bằng ở nhà làm? Trên đường lỡ như gặp phải kẻ xấu, kẻ xấu lén bỏ thuốc vào đồ ăn của người thì sao?”
Tiêu Hề Hề cười đắc ý “Đừng lo, ta bách độc bất xâm!”
Bảo Cầm nghẹn lời, gần như quên mất.

Tiêu Hề Hề lại nói “Ta có thể bói toán, người khác muốn hại ta, không dễ như vậy.


Bảo Cầm thở dài.

Dù nàng biết Tiêu Hề Hề có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng nàng vẫn lo lắng.

“Nô tỳ sẽ chuẩn bị cho người thêm vài bộ y phục dày, thêm mấy đôi lót giày, bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, ra ngoài nhất định phải mặc nhiều chút, kẻo cảm lạnh.


Tiêu Hề Hề không thể khuyên nàng, chỉ đành mặc nàng làm việc.

Bảo Cầm vừa thu dọn vừa lẩm bẩm.

“Không biết quận Trần Lưu mùa đông lạnh thế nào? Có tuyết không? Nếu có tuyết thì phải chuẩn bị cho người hai đôi ủng da …”
Vì Bảo Cầm quá lo lắng, số lượng hành lý của Tiêu Hề Hề tăng vọt.

Sáng sớm hôm sau, khi Tiêu Hề Hề bị kéo từ trong chăn ra, mới phát hiện hành lý của mình đầy mười rương lớn!
Nàng há hốc mồm.

“Bảo Cầm, không lẽ em dọn hết toàn bộ điện Thanh Ca rồi sao?”
Bảo Cầm vừa giúp nàng mặc y phục, vừa nói nhanh.

“Những thứ này đều cần dùng khi người ra ngoài, nếu không phải sợ Thái tử chê người mang quá nhiều, nô tỳ còn muốn thu dọn cho người vài thứ nữa.


Tiêu Hề Hề vội vàng can ngăn “Đừng đừng đừng! Nhiêu đây là đủ rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận