Anh đi men theo bờ biển khi nhìn thấy cô đang nô đùa cùng Giai Tuệ nhìn nụ cười tỏa nắng của cô tim anh như đập nhanh hơn một nhịp.
Anh chưa từng thấy cô cười tươi như vậy.
Nụ cười đó quả thật rất đẹp.
Chơi mệt hai cô gái đứng lại đứng khom người hai tay chống đầu gối th ở dốc.
– Ôi trời mệt quá.
Mình phải đi rồi.
Tối nay còn có tiệc.
– Uh cậu đi đi.
Mình cũng quay lại khách sạn đây.
– Cậu ở phòng nào.
– Mình ở tầng 82
– Oa đúng là vợ người giàu có khác ở hẳn phòng tổng thống.
Mình nghe nhân viên khách sạn giới thiệu đó là loại phòng tổng thống tình nhân.
Tức là phòng đó chỉ dành cho các cặp đôi.
– Nghe vậy cô thoáng đỏ mặt: Vậy sao mình không biết.
– Mình ở tầng 20 phòng hạng chung.
Có gì chúng mình alo sau nhé.
Nếu có thời gian tối khuya chúng ta dạo chợ đêm nhé.
– Có sao! mình rất thích
– Được mình đi trước đã có gì alo sau.
Hì.
biết đâu trong bữa tiệc tối nay có cả Cảnh Hàn nhà cậu.
– Vậy sao mình cũng không nghe nói
– Đây là bữa tiệc của lãnh đạo cấp cao biết đâu anh ta cũng ở đó.
Yên tâm mình sẽ giúp cậu dám sát xem anh ta có liếc mắt đưa tình với cô nào không giúp cậu.
– Không cần đâu, mình không để ý mà.
– Này đừng nói với mình là cậu không để ý anh ấy đi với cô nào nhé, chẳng lẽ cậu vẫn nhớ Huỳnh Đông.
Anh đứng đó nghe hết hai người nói gì nhưng không có bước lại phía hai cô.Khi nghe đến tên Huỳnh Đông mắt anh thoáng lạnh đi.
Định quay người nhưng lại nghe cô nói.
– Đừng nhắc tới nữa, mình và anh ấy đã là chuyện không thể rồi.
Mình không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối.
Ba mẹ có mỗi một mình mình, mình cũng phải làm gì đó giúp ba mẹ.
Gia đình mình nợ nhà họ Phương.
Cảnh Hàn trầm mặc nghe cô nói, không đoán được anh đang nghĩ gì lúc này.
– Này vậy cậu và Phương Cảnh Hàn thế nào.
Anh ta đối xử với cậu thế nào.
– Chẳng thế nào cả, có lẽ mình và anh ta sẽ nhanh chóng ly hôn thôi.
Anh ấy có vị hôn thê rồi.
– Trời ạ! cậu có não không vậy.
Cứ coi như cậu và Huỳnh Đông coi như không có duyên dù sao mấy ai lấy được người là tình yêu đầu của mình đâu.
Cậu giờ là vợ của Phương đại thiếu gia, là vợ chính thức cậu hiểu không, cái cô kia có là vị hôn thê đi nữa giờ cũng chỉ là tiểu tam, cậu cần đấu tranh bảo vệ địa vị của cậu chứ.
– Mình giờ không nghĩ nhiều cũng chẳng muốn tranh giành với ai.
Phương Cảnh Hàn không yêu mình, mình cũng không thể ép buộc anh ta.
Giờ mình chỉ muốn giúp ba mẹ trả món nợ cho anh ta.
Nếu anh ta cần tiền mình sẽ làm để trả nợ cho anh ta.
– Được rồi dù sao mình cũng không thể quan thiệp được vào chuyện tình cảm của cậu.
Mình chỉ hi vọng cậu hạnh phúc, không hi vọng cậu dùng hạnh phúc cả đời để đánh đổi.
Thôi mình đi đây có gì alo cho mình.
– Uh tạm biệt.
Giai Tuệ đi rồi cô cũng đi lên khỏi bãi cát, thời tiết khá mát mẻ cô không muốn về ngồi trong phòng bí bức nên quyết định đi lang thang tham quan xung quanh.
Các hàng quán bắt đầu lên đèn, mọi người bắt đầu đổ ra đường đi dạo đông hơn.
Vốn là người thích sự nhộn nhịp cô cũng hay cùng bạn bè của mình chơi chợ đêm, ngồi các quán trà sinh viên, uống trà sữa….
có cảm giác gần đây mình sắp quên hết nhưng hoạt động này rồi.