– Ây da! cái đó không tính.
Đàm Phong nhún vai cười không có ý kiến.
Anh chìa tay ra với Giai Tuệ
– Anh có thể hân hạnh mời em một bản chứ.
Liếc mắt nhìn Y Lan tuy không muốn bỏ cô lại một mình nhưng cô cũng không thể bất lịch sự được.
Giai Tuệ chìa tay ra và Đàm Phong
– Dạ vâng ạ.
Giai Tuệ đi rồi, Du Hạo cũng bị mấy vị quan chức vây quanh bàn chuyện.
Nhìn sang bên kia Cảnh Hàn cũng đang khoác tay cô gái kia tiến về phía sàn nhảy.
Một cảm giác nghẹt thở dâng lên trong.
Y Lan đứng lên dời khỏi phòng tiệc cô quyết định ra ngoài hít thở không khí.
Bên tay trái có một hồ bơi lúc này ở đây khá vắng vẻ, yên tĩnh.
Không khí thoáng đãng
Cô bước lại ngồi xuống chiếc ghế cạch hồ bơi.
Tự nhiên cô nghĩ đến con đường tương lai của mình.
Cô thật sự không biết nên đi tiếp nó như thế nào.
Cuộc hôn nhân này rồi sẽ đi về đâu.
– Y Lan
Huỳnh Đông từ từ bước lại phía cô.
– Tại sao hôm qua em không đến.
Chẳng lẽ em thật sự không còn yêu anh nữa.
Tình cảm của em đối với tình yêu của chúng ta chỉ có vậy thôi sao
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác đau nhói.
– Em không quên, cũng chưa bao giờ quên những tình cảm tốt đẹp anh dành cho em.
Nhưng có lẽ chúng ta có duyên không nợ.
– Em thật sự yêu Phương Cảnh Hàn
– Em!
– Em cho rằng hắn yêu em thật lòng sao? Nếu vậy những cô gái bám theo hắn suốt buổi tiệc là thế nào.
Em có chút giá trị gì trong lòng hắn.
– Huỳnh Đông! Đừng nói nữa! Việc của em, em biết tự cân nhắc.
– Y Lan! Phương Cảnh Hàn không hề yêu em.
Nếu không những cô gái kia cũng sẽ không có cơ hội vây theo hắn.
– Đừng nói nữa
– Không! anh phải nói.
Em có biết mọi người nhìn em như thế nào không? Họ coi em chỉ là một cô tình nhân được Phương Cảnh Hàn mua về, vì sao những cô gái kia vẫn điềm nhiên trước mặt em mà v3 vãn anh ta.
Vì họ coi em cũng chỉ như như họ thôi sẽ bị anh ta đá bất cứ lúc nào.
Em bỏ anh để có cuộc hôn nhân như vậy sao.
– Đủ rồi Huỳnh Đông.
Em không cần anh nhắc em những việc đó.
Cuộc hôn nhân này có hạnh phúc hay không là do em lựa chọn.
Hiện tại em đã là vợ của Phương Cảnh Hàn.
Cho dù sau này em và anh ta có ra sao em cũng không muốn anh phí tâm sức vì em nữa.
Hãy buông tay em đi.
– Không! Anh không cam tâm.
Chúng ta không thể chia tay dễ dàng như vậy được.
Huỳnh Đông vươn tay kéo cô ôm chặt vào lòng.
– Anh đã làm giám đốc điều hành của Phước Thịnh.
Anh đảm bảo sẽ lo được cho cuộc sống của chúng ta sau này.
Sau này anh sẽ mở một công ty của riêng mình.
Em hãy tin tưởng anh có được không.
– Huỳnh Đông, mọi việc không đơn giản như anh nghĩ đâu.
Công ty là tâm huyết cả đời của ba em.
Em không thể để tâm huyết cả đời của ba bị phá hủy được.
Phương Cảnh Hàn là người giúp đỡ ba em, anh ấy cũng cũng chưa hề làm quá phận với gia đình em.
Em không thể có lỗi với anh ấy.
Nếu anh ấy thật sự không yêu em, em chấp nhận.
Anh ấy muốn cuộc hôn nhân này kết thúc em sẽ ra đi.
Em đã lựa chọn con đường này thì em sẽ đi tiếp và không quay lại.
Anh hãy tìm hạnh phúc của riêng mình.
Cô cố đẩy để tạo khoảng cách giữa hai người.
– Không! anh không chấp nhận như vậy.
Anh không cam tâm.
Huỳnh Đông ôm chặt cô không buông.