– Các cô không phải lo cho cô ấy, Cảnh Hàn là người có chừng mực cậu ấy sẽ không đánh phụ nữ.
Đằng nào cũng đến đây rồi, chúng ta ăn với nhau bữa cơm làm quen nhé.
Nào! Nào! cùng ngồi đi.
– Chúng tôi no rồi không ngồi và cũng không muốn ngồi cùng các anh.
Giai Tuệ chanh chua đáp lại
– Hây! tiếc quá, chẳng phải các cô lo cho Y Lan sao.
Chúng tôi là bạn thân của Cảnh Hàn, không lẽ các cô không muốn từ miệng chúng tôi tìm hiểu chút thông tin cho bạn cô sao.
Biết đâu từ thông tin của chúng tôi các cô sẽ giúp được cho bạn mình.
– Hư! thông tin từ các anh! liệu có đáng tin không.
– Chưa nghe sao cô biết là không đáng tin.
– Tôi nghĩ là các anh muốn từ miệng chúng tôi tìm hiểu thêm thông tin thì đúng hơn.
– Được rồi Giai Tuệ! đừng tranh cãi nữa.
Mình nghĩ Y Lan không sao đâu, lát quay về chúng ta sẽ gọi cho cậu ấy xem sao.
Giờ chúng ta nên ngồi xuống tiếp tục bữa ăn và nói chuyện.
Mình nghĩ có lẽ bọn họ là bạn của Phương Cảnh Hàn ít nhiều cũng sẽ hiểu anh ta.
Chúng ta nên tìm hiểu sâu đó chiều nay hoặc mai đi xin lỗi anh ta một tiếng.
Chúng ta nói anh ta như vậy quả thật là chúng ta sai rồi
– Nhưng mình đâu có nói sai.
– Được rồi! đừng nói nữa! dù anh ta là người thế nào chúng ta nói oang oang nên chẳng khác gì nói xấu người ta.
Anh ta lại là người có danh tiếng.
Mình không muốn làm khó Y Lan, dù gì anh ta cũng là chồng của cậu ấy.
Đừng để cậu ấy vì chúng ta mà khó sử.
– Thôi được nghe theo cậu, ngồi thì ngồi.
Cảnh Hàn kéo Y Lan ra khỏi nhà hàng tài xế đã chờ sẵn.
– Đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự lái cậu về trước đi.
– Vâng! thưa chủ tịch.
Đẩy Y Lan vào xe chưa để cô ngồi vững anh đã đóng sầm cửa suýt đụng vào cô.
Đi vòng qua ngồi vào ghế lái anh cho xe lao đi rất nhanh.
Không khí trong xe khá ngột ngạt, Y Lan khó khăn mở lời.
Cô nghĩ mình nên có lời xin lỗi anh.
– Anh Cảnh Hàn, việc vừa nãy thật sự xin lỗi anh, chúng tôi thật sự không có ý gì khi nói như vậy.
Chẳng qua các bạn tôi hơi lo lắng cho tôi nên mới nói vậy.
Anh đừng để bung nhé.
Anh không trả lời chỉ liếc cô một cái rồi lại chăm chú lái xe.
Chiếc xe lao đi vut vứt.
Y Lan cảm thấy chiếc xe lao đi nhanh quá, cô liếc mắt sang hai bên đường mà cũng không nhìn rõ cái gì.
Cô sợ quá bám tay vào ghế ngồi
– Này, anh có thể chạy chậm thôi có được không, gây tai nạn bây giờ.
Chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi, anh không quay lại nhìn cô lấy một cái
– Này! này! anh có bị sao không vậy, có nghe tôi nói gì không, chạy chậm lại.
Cô sốt ruột đưa tay ra kéo tay anh nhưng anh không hề có ý định dừng lại.
Y Lan sợ đến muốn bật khóc, trong người nôn nao đến chóng mặt
Cô bỗng nhìn thấy một cái hồ phía trước mặt.
Nhưng chiếc xe gần như không có ý định dừng lại.
Cô sợ quá nhắm mắt hét lên
– A a a a
Tưởng chừng chiếc xe sẽ lao xuống hồ nhưng bỗng két một tiếng chiếc xe dừng lại sát mép hồ.
Theo đà phanh của xe cả người cô lao về phía trước rồi lại bật ngược lại phía sau, may cột dậy bảo hiểm nên cô không sao.
Cảm nhận chiếc xe đã dừng cô cảm giác ruột gan như muốn lộn hết lên khiến cô buồn nôn.
Nhanh chóng tháo dây an toàn cô mở cửa lao ra khỏi xe cúi người vào gốc cây gần đó nôn thốc tháo.