Hai năm sau.
- "Chậm lại! Cẩn thận không ngã!" - Lâm Tuệ San theo sát bánh bao nhỏ trước mặt, cô giang hai tay ra đỡ với vẻ mặt lo lắng vì sợ bánh bao nhỏ sẽ ngã.
Cố Đông Quân ngồi ở bàn làm việc, anh đang nghiêm túc xem xét một vài tài liệu.
Sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lâm Tuệ San, anh chau mày:- "Em không cần phải lo lắng cho bánh bao, hãy để con học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã".
- "Có người cha nào nói con trai mình như vậy không?" - Lâm Tuệ San trừng mắt nhìn Cố Đông Quân.
Bịch!
Sau một tiếng kêu, cậu bé bánh bao với khuôn mặt nhỏ nhắn như một con búp bê bằng sứ nhăn lại, miệng sụp xuống oa oa khóc thét lên.
Lâm Tuệ San vội vàng dỗ dành: - "Lâm Sang ngoan, đừng khóc, khóc xấu lắm, để mẹ thổi một cái, tất cả nỗi đau sẽ bay đi!"
Có lẽ cái thổi nhẹ nhàng và nụ hôn mềm mại của Lâm Tuệ San thật sự hiệu quả, Cố Lâm Sang ngừng khóc, miệng nhỏ xíu tươi cười.
- "Mami...!"
Nhìn bánh bao cười, Lâm Tuệ San cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Tuy nhiên, trong gia đình này, không chỉ có em bé Cố Lâm Sang, mà còn có cả "đứa trẻ to xác" Cố Đông Quân nữa, anh nhìn Lâm Tuệ San với Cố Lâm Sang tận hưởng niềm vui của cuộc sống, để anh một mình ngồi đọc tài liệu ở đây, ngay lập tức, anh ăn phải giấm của con trai mình.
Anh ném tài liệu trên bàn, đi theo sau Lâm Tuệ San và giang ra một vòng tay lớn.
Cố Lâm Sang lẫn Lâm Tuệ San đều được anh ôm lấy.
Cố Đông Quân ngửi mùi hương sữa tắm mờ nhạt trên cơ thể Lâm Tuệ San, trái tim anh bị kích động.
Anh ôm Lâm Tuệ San nửa chừng, gia đình ba người ngồi trên ghế sofa trong tư thế kỳ lạ.
Cả Lâm Tuệ San lẫn Cố Lâm Sang đều bất ngờ.
Cố Lâm Sang không sợ hãi, cậu nhóc chuẩn bị nghịch ngợm trở lại.
Thấy vậy Lâm Tuệ San nhanh chóng vỗ về dỗ cậu nhóc ngủ, chờ cho bánh bao nhỏ thở đều, Lâm Tuệ San cẩn thận đặt bánh bao trở lại trong xe đẩy rồi nhìn chằm chằm vào Cố Đông Quân tươi cười: - "Anh đang làm gì vậy? Nhõng nhẽo như trẻ con, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
- "Vâng, tôi trẻ con." - Cố Đông Quân mỉm cười ôm chặt Lâm Tuệ San: - "Vậy nếu tôi trẻ con, vợ tôi, em có cho tôi một chút tình mẫu tử không?"
- "Anh hồ đồ rồi!" - Lâm Tuệ San trợn mắt:- "Ai mà ngờ chủ tịch của Cố Thị vẫn ăn giấm của con trai mình? Buồn cười chết mất!"
Cố Đông Quân vui vẻ lặp lại lời của Lâm Tuệ San, anh cắn tai cô như chuột gặm nhấm: - "Mặc dù Chủ tịch Tập đoàn Cố Thị là tôi, nhưng tôi vẫn ăn phải giấm của con trai, tôi nên làm gì đây?"
Lâm Tuệ San nhún vai, nháy mắt như một yêu tinh câu dẫn hồn người: - "Làm sao tôi biết anh nên làm gì...!"
Cố Đông Quân biết Lâm Tuệ San không thể trả lời câu hỏi này, anh bế Lâm Tuệ San đi vào phòng ngủ: - "Chỉ cần có một nàng công chúa được sinh ra, sau này em sẽ là người ăn giấm, vợ à!"
- "Gì chứ? Cố Đông Quân! Anh thật đáng ghét...!" - Lâm Tuệ San hét lên, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
Thời gian tươi đẹp, cảm ơn đã cho chúng tôi được bên nhau, hạnh phúc đôi khi thật đơn giản, chỉ cần đừng để lạc mất nhau giữa dòng đời!.