Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Vừa thấy người vào là Lâm Vũ Mặc, Tần Phong liền lướt qua hắn chạy về phía cửa.

Đang lúc cô sắp vọt tới cửa, chỉ một chút nữa thôi là thành công thoát khỏi hắn lại bị Lâm Vũ Mặc ôm lấy từ đằng sau.

“Buông tôi ra.” Tần Phong dùng sức vặn bàn tay Lâm Vũ Mặc đang đặt trên bụng mình ra, bất mãn nói.

“Tiểu Phong Nhi, cả đời này anh cũng không thả em ra.” Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo nói, bàn tay hắn càng thêm siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Tần Phong, không để chừa ra một khe hở giữa hai người.

“Củ cải bịp bợm đắng ghét, anh đã ôm nữ nhân khác thì đừng đụng vào tôi. Tần Phong bất mãn kháng nghị. Cô vung quả đấm nhỏ, không ngừng đánh vào ngực Lâm Vũ Mặc.

Quả đấm của Tần Phong rơi trên khuôn ngực cứng rắn của Lâm Vũ Mặc như chuồn chuồn lướt nước. Lâm Vũ Mặc khẽ cười, nắm lấy hai quả đấm của cô, lôi cô ôm vào trong lòng, nâng cằm cô lên, trong mắt chứa đựng ý cười hỏi: “Tiểu Phong Nhi, em tức giận?”

“Tôi…” Lời nói của Tần Phong còn chưa kịp ra khỏi miệng, môi đỏ mọng kiều diễm đã bị Lâm Vũ Mặc một hớp cắn nuốt.

“Ngô… Đừng.” Tần Phong dùng sức đẩy Lâm Vũ Mặc ra, không thuận theo hắn mà né tránh.

Tên lâm Vũ Mặc khốn khiếp này, mới vừa rồi còn cùng nữ nhân khác thân thiết, bây giờ lại tới trêu chọc cô.

Cho dù hắn biết cô là Tiểu Phong Nhi thì sao, cô cũng không để cho hắn gặp mặt cô nữa.

Cô mới không cần làm vỏ xe dự bị của hắn.

Tiểu Phong Nhi dùng hết sức, đẩy Lâm vũ Mặc ra, sau lại lấy tay hung hăng lau cánh môi bị Lâm Vũ Mặc hôn qua, như thể muốn đem dấu vết trên đó lau sạch sẽ.

“Tiểu Phong Nhi, em sao vậy? Để cho anh hôn em.” Lâm Vũ Mặc nhích tới gần Tần Phong, hắn muốn tiếp tục hôn cô nhưng lại bị Tần Phong trốn ra xa.

“Lâm Vũ Mặc, anh đi mà hôn người phụ nữ của anh kia kìa, về sau không cần trở lại trêu chọc tôi. Từ nay, Tần Phong tôi không còn bất cứ quan hệ nào với anh.” Tàn Phong tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói. Nói xong, không thèm để ý đến Lâm Vũ Mặc, nhấc vali trên đất lên đi về phía cửa.

“Tiểu Phong Nhi.” Lâm Vũ Mặc chạy tới, ôm lấy cô từ phía sau, tựa vào bên tai cô thân mật nói. “Người phụ nữ của anh chỉ có một mình em, em không cho anh hôn, anh còn có thể đi hôn ai nha?”

“Nói dối không chớp mắt.” Tần Phong bĩu môi một cái nói: “Anh đừng cho rằng không ai biết những việc anh làm. Tôi đã nhìn thấy tất cả rồi, anh ở trong phòng làm việc thân thiết ôm một nữ nhân. Hừ! Anh đi tìm cô ta mà hôn, Tần Phong tôi không hiếm của lạ.”

Tần Phong dùng sức giùng giằng, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Lâm Vũ Mặc.

“Haiz….” Lâm Vũ Mặc thở dài, buộc chặt cánh tay, không để cho Tần Phong nhúc nhích. “Tiểu Phong Nhi, em hiểu nhầm rồi. Đấy không phải người phụ nữ của anh, hơn nữa cả đời này người đó cũng không thể trở thành nữ nhân của anh. Bởi vì đó là….”

“Cái gì của anh? Không phải anh định nói cô ta là em gái của anh chứ?” tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn nói. “Hừ! Đừng tưởng rằng tôi còn nhỏ tuổi mà lừa gạt tôi. Tôi sẽ không ngu ngốc tin tưởng anh.”

“Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, sao em lại thông minh như vậy?” Lâm Vũ Mặc cười lớn. “Đây đúng là cái anh đang muốn nói.”

“Stop! Tôi biết ngay mà. Anh nên mang lời giải thích này của anh mà lừa gạt những đứa trẻ trong vườn trẻ đi.” Tần Phong uốn người nhưng vẫn không mảy may lay chuyển hắn, mất hứng nói.

“Tiểu Phong Nhi, mặc dù đó không phải là em gái anh nhưng anh và người đó quả thật cũng có quan hệ ruột thịt. Đó là mẹ anh.” Lâm Vũ Mặc buồn cười nói.

Tần Phong nghe vậy, không dám tin nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Mặc, thật lâu sau cô mới mở miệng: “Nhất định là anh lại đang gạt tôi đúng không. Cô gái đó sao có thể là mẹ của anh? Nhìn bóng lưng cùng một bên mặt của cô ấy, nói cô ấy là chị gái của anh thì còn có thể.”

Nghe được lời nói của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc cười vui vẻ: “Tiểu Phong Nhi, lời này nếu như bị mẹ anh nghe được, không biết bà sẽ cao hứng đến mức nào đây?”

Tần Phong xoay người lại, nắm cổ áo Lâm Vũ Mặc hỏi: “Đó thật sự là mẹ anh? Anh không có lừa gạt em?”

Lâm Vũ Mặc lấy tay ngắt cái mũi thon của Tần Phong, cười nói: “Nếu anh lừa em anh là con chó nhỏ.”

“Vậy anh….” Tần Phong đừa bỡn Lâm Vũ Mặc và vạt, cúi thấp đầu hỏi. “hiện tại còn có nữ nhân khác sao?”

Lâm Vũ Mặc cười cúi đầu, nhìn đôi mắt đẹp của Tần Phong nói: “Anh không phải đã sớm đem những người phụ nữ kia diệt sạch sẽ rồi sao? Tiểu Phong Nhi, chẳng lẽ em còn không biết?”

Tần Phong trợn mắt, dẩu môi nói: “Ai mà biết được anh nói thật hay nói dối?”

“Anh thật đau lòng nha!” Lâm Vũ Mặc ôm ngực nói, “Tiểu Phong Nhi thế nhưng không tin anh. Không bằng anh chết đi cho xong, cửa sổ ở đâu, anh muốn nhảy xuống.”

Lâm Vũ Mặc khoa trương nói, như thể muốn đi tìm cửa sổ thật.

Tần Phong bị hắn chọc cho bật cười hì hì, cô kéo lại cánh tay hắn, cười duyên nói: “Được rồi. Đừng náo loạn nữa. Em tin anh là được chứ gì.”

Lâm Vũ Mặc nghe thế nhanh chóng xoay người lại, cúi xuống bế Tần Phong lên: “Tiểu Phong Nhi tin anh rồi.”

Tần Phong cười tựa vào trong ngực Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái: “Sau này, không có sự cho phép của em, không cho anh ôm nữ nhân khác.”

“Từ nay về sau, anh chỉ có Tiểu Phong Nhi là nữ nhân duy nhất.” Lâm Vũ Mặc giơ một tay lên trời, trịnh trọng hường Tần Phong bảo đảm.

“Được.”

Nghe cô đáp ứng, Lâm Vũ Mặc hưng phấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hướng về phía cái miệng nhỏ mê người mà hôn. Nụ hôn của hắn vẫn không thay đổi, bá đạo như thế, cuồng nhiệt cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn, kiều diễm, ướt át của Tần Phong.

“Uhm.” Tần Phong bị nhiệt tình của hắn chinh phục hoàn toàn, chỉ có thể bị động ôm gáy hắn, nghênh đón hắn tiến vào.

“Tiểu Phong Nhi, anh yêu em.” Lâm Vũ Mặc vừa hôn cô vừa bày tỏ tiếng lòng.

Tần Phong nghe xong, vô cùng vui sướng, cô chủ động đáp lại nụ hôn thâm tình của hắn.

“Tiểu Phong Nhi, em còn chưa nói cho anh biết. Em có có yêu anh hay không?” Lâm Vũ Mặc thở hổn hển chống đỡ cái trán của Tần Phong hỏi.

Tần Phong trợn mắt một cái, dẩu môi nói: “Anh là kẻ ngốc à? Tần Phong em là hạng người tùy tiện sao? Chuyện như vậy còn phải hỏi.”

“Nhưng anh muốn nghe em tự mình nói cho anh biết.” Lâm vũ Mặc làm bộ đáng thương, năn nỉ Tần Phong. “Tiểu phong Nhi, nói cho anh biết đi, nói em yêu anh.”

“Không nói.” Tần Phong cắn môi dưới, không muốn Lâm Vũ Mặc được như nguyện.

Lâm Vũ Mặc nhìn cô, nở nụ cười xấu xa. Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm vào cô: “Em không nói phải không?”

“Không nói!”

“Vậy để em không nói.” Lâm Vũ Mặc đưa hai ma trảo, mò về phía hông của Tần Phong, gãi vào chỗ nhột trên người cô, chọc cho Tần Phong nũng nịu thét lên, cười hì hì liên tục, thở cũng không thở nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui