Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Khi Trần Bưu nhìn thấy Lâm Vũ Mặc và Tề Bằng Thăng động thủ, lập tức hiểu mọi chuyện không phải như mình tưởng tượng. Có lẽ Lâm Vũ Mặc và mình có cùng mục đích, vì vậy anh lập tức hô to với thuộc hạ một tiếng “Bắt đầu hành động, Mọi người nhớ, người áo đen là bạn bè với chúng ta, không làm bọn họ bị thương, còn lại theo như kế hoạch cũ”

"Rõ!" Mọi người lập tức theo sau anh, nhập vào cùng chiến đấu

Hai phái cùng nhau nỗ lực chung, Tề Bằng thăng và thuộc hạ từng người từng người bị chế phục, còn dư lại cũng chỉ đang cố gắng vùng vẫy, giãy dụa mà thôi

Thấy đã hết hy vọng, Tề Bằng Thăng móc từ trong áo ra một cây sung lục, chỉ hướng mặt Lâm Vũ Mặc “Không được cử động! Lâm Vũ Mặc, nếu mày dám tiến lên trước một bước, đừng trách tao không cảnh báo trước”

Tay không đeo găng nên Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ dừng hành động lại, nói với Tề Bằng thăng “ Tề Bằng Thăng, ông không cần uổng phí công sức nữa, nơi này đã bị người của tôi bao vây, ông có chắp thêm cánh cũng không thể chạy thoát”

"Ha ha ha! Không thể nào! Muốn đối phó với tao, mày còn non nớt lắm!” Tề Bằng Thăng đột nhiên nhảy lên một xe hàng, hô to một tiếng với tài xế “Lái xe”

Tài xế nghe lời lập tức khởi động mà lái xe chạy đi

Trần Bưu thấy thế lập tức dùng di động thông báo cho thuộc hạ đang mai phục ở phía trước “Bao vây con đường phía trước, không để bất kì chiếc xe nào được chạy ra”

"Dạ!" Thuộc hạ của anh trả lời ngay.

"Đuổi theo!" Trần Bưu cũng dẫn đầu thuộc hạ đuổi theo từ phía sau. Anh sẽ không để cho Tề Bằng Thăng có cơ hội chạy thoát, nhất định phải bắt sống hắn ta

Lâm Vũ Mặc có chút bực bội nhìn bóng xe Tề Bằng Thăng đi xa, trách móc mình “Đáng hận! Vậy mà lại để cho hắn chạy!”

Nhìn thuộc hạ bị chế phục của Tề Bằng Thăng, Lâm Vũ Mặc khó hiểu nhìn đám người vừa mới đi kia. Bọn họ là ai? Vì sao lại giúp anh?

Lúc này, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên từ mọi phía, lúc này Lâm Vũ Mặc mới yên lòng lại

Cảnh sát tới, người của anh cũng nên rút rồi

Một vị sĩ quan cao cấp bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát, bắt tay với Lâm Vũ Mặc một cái rồi cười nói “Lần này tổng giám đốc Lâm tự mình mạo hiểm, thật làm cho người ta cảm kích”

"Chúng ta phối hợp với nhau, cục trưởng Vương không cần khách sáo” Lâm Vũ Mặc nắm lại tay của đối phương, phóng khoáng nói

"Đúng rồi, tổng giám đốc Lâm, tôi mới nhận được điện thoại của Tập Si Chu (cái tên nì kì kì mà ở convert và QT đều ghi vậy nên mình cũng bó tay T^T) nói bọn họ cũng nhận làm vụ án ở đây, nói là người của bang Thanh Phong giúp đỡ bọn họ phá án, không biết các người có gặp nhau qua chưa. Cũng đừng lỡ tay mà đánh người mình” cục trưởng Vương lo lắng nói

"Bang Thanh Phong? Cục trưởng Vương nói là người của Trần Bưu sao?" Bây giờ Lâm Vũ Mặc mới hiểu, thì ra đám người vừa nãy là bạn của tiểu Phong Nhi. Xem ra tiểu Phong Nhi cũng không bỏ qua chuyện báo thù

Cục trưởng Vương gật đầu một cái, nói: "Đúng, chính là bọn họ. Tổng giám đốc Lâm cũng biết Trần Bưu sao?"

Thấy vẻ mặt tò mò của cục trưởng Vương, Lâm Vũ Mặc cười nói “Chỉ là nghe được, người này vô cùng nghĩa khí, một người đàn ông khí phách”

"Ha ha ha! Đúng là như vậy, nếu có cơ hội nhật định giới thiệu cho hai người quen biết” Cục trưởng vương vui vẻ cười nói

Lúc này lại có một nhóm xe cảnh sát cũng chạy tới, sau khi bọn họ xuống xe cảnh sát, người phụ trách Tập Si Chu và cục trưởng Vương nhiệt tình bắt tay một cái “Cục trưởng Vương, lần này không đi qua chỗ các ông đã trực tiếp nhận điều tra vụ án. Biết sớm, chúng ta đã có thể hợp tác”

"Ha ha ha! Bây giờ, chẳng phải chúng ta đã hợp tác sao?" cục trưởng Vương cười hào phóng, nói

"Đúng đúng đúng! Cục trưởng vương nói rất có lý" Đối phương cũng sảng khoái nở nụ cười.

"Đáng tiếc để Tề Bằng thăng chạy mất" Vương cục trưởng có chút đáng tiếc thở dài

"Người này cũng thật xảo quyệt, phía trước bị chặn đường hắn ta lập tức nhảy xuống biển” người phụ trách Tập Si Chu cũng xúc động nói

"Không sao, chúng ta nhất định sẽ tìm cách bắt được hắn ta" Cục trưởng Vương vỗ vỗ bả vai của đối phương, cười an ủi

Lúc này, Trần Bưu dẫn thuộc hạ đi tới, lập tức chào hỏi cùng mọi người

Khi thời điểm Lâm Vũ Mặc nhìn thấy Trần Bưu, trong óc của anh đột nhiên hiện ra một cái tên tiểu thư ký Ngô Mỹ Lệ, bạn trai của cô ấy không phải là Trần Bưu này sao?

Ngô Mỹ Lệ?

Ha ha ha!

Lâm Vũ Mặc bừng tỉnh hiểu ra, giờ mới hiểu được cái cảm giác quen thuộc trong lòng xuất phát từ đâu

Ngô Mỹ Lệ chính là tiểu Phong Nhi!

Tiểu Phong Nhi lại dám không thừa nhận anh!

Lần gặp mặt sau xem anh trừng trị cô thế nào!

Anh nhất định phải làm trừng phạt cô đến khi cô không xuống giường được mới thôi!

Hắc hắc hắc!

Trong lòng Lâm Vũ Mặc nở nụ cười xấu xa.

Trần Bưu và cảnh sát thảo luận xong liền dẫn thuộc hạ trở về

Ngồi ở trong xe, anh lập tức gọi điện thoại cho Tần Phong "Phong lão đại, ok rồi. Chỉ tiếc Tề Bằng Thiên đã nhảy biển chạy trốn."

"A! Tôi biết rồi. Bưu ca, ở trong chuyện này Lâm Vũ Mặc đóng vai trò là nhân vật gì?" Tần Phong lo lắng hỏi, cô thật sự sợ sẽ phải nghe được chuyện khiến cô hận anh

"Phong lão đại, chúng ta hiểu lầm tổng giám đốc Lâm rồi. Anh ta hợp tác với cảnh sát, làm tay trong. Nếu không có anh ta, có lẽ hành động tối nay cũng không dễ dàng như vậy!” Trần Bưu phấn khởi nói

"Tôi hiểu, Bưu ca, anh kêu thuộc hạ mang hình chụp gửi đến đây cho tôi" Lúc này Tần Phong mới thả lỏng lòng mình

"Được!"

"Bưu ca, anh mau trở về nghỉ ngơi, chuyện kế tiếp, sẽ tự tôi ra mặt” Xem ra việc trả thù của mình và Mặc không có quan hệ

May mắn anh không phải là kẻ thù của mình!

Tần Phong vỗ ngực, đem tâm tư lo lắng một ngày của mỉnh tỉnh táo lại.

Hành động tối nay mặc dù có chút sai lầm nho nhỏ, nhưng vẫn tiên hành đúng theo kế hoạch. Cô xác định!

Ha ha ha!

Thẩm Kim, Tề Bằng Thăng, lần này tôi sẽ khiến cho các người chết không có chỗ chôn

Dám đụng vào Tần Phong tôi, tôi quyết sẽ không để cho các người tốt hơn, các người cứ chờ từng người từng người bị tôi đánh bại đi

Tần Phong nhanh chóng mở hộp thư ra, đem hình ảnh người của Trần Bưu gửi tới in xuống. Sau cô lại xâm nhập thành công hệ thống ngân hàng, đem khoản tiền năm tỷ mấy ngày trước chuyển từ Thẩm Thị ra ngoài vào ngân hàng Thụy Sĩ một người gửi bí mật bên trong. Sau đó cô lần nữa lấy thân phận hacker tiến vào các trang web, làm kẻ phía sau dật dây, đem một tin tức gián lên. Tin tức như thế này: Thẩm Thị và Tề Thị cùng nhau buôn lậu, bị cảnh sát phát hiện. Mà mấy ngày trước, Tề Thị cho người lấy cắp một khoản tiền 5 tỷ từ Thẩm Thị, thành ra Thẩm Thị không còn vốn lưu động nên không thể hoạt động, bị Lâm thị đòi bồi thường 40 tỷ, khiến Thẩm Thị gần như phá sản. Mà tối nay, tổng giám đốc Tề Thị thấy việc buôn lậu bị bại lộ, liền ôm lấy khoản tiền mà chạy trốn. Trước mắt, cảnh sát đang tận lực truy bắt người này!”

Tin tức này còn kèm theo hình, làm cho người ta vừa xem liền hiểu ngay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui