Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Tần Phong nghe bác sĩ nói, hiện tại chỉ có thể cầu mong kì tích xuất hiện. Ý nói không cứu được Đường Chá sao?

Tần Phong không tin!

Cô tin tưởng, Đường Chá nhất định có thể tỉnh lại. Mỗi ngày cô đều ngồi bên cạnh anh, nói chuyện với anh, kể cho anh nghe những chuyện thú vị trước kia. Nhưng Đường Chá vẫn không có phản ứng, anh tựa như một con rối gỗ, chỉ khác là anh vẫn còn hô hấp.

Chỉ cần Đường Chá còn một hơi thở, cô sẽ không cho phép họ ngừng trị liệu. Cho dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả, chỉ cầu Đường Chá có thể bình an.

Vì Tần Phong muốn chăm sóc Đường Chá nên kể từ sau tai nạn xe cộ ngày đó, Lâm Vũ Mặc bèn đưa Tiểu Khả Nhi đến thành phố B nhờ cha mẹ chăm sóc.

Lâm Khả Nhi được ông bà nội thương yêu, ngày nào cũng vui vẻ. Mà những hành vi tinh quái của bé luôn khiến hai ông bà cười vui vẻ.

Một ngày, vợ chính thức của Lâm Ngạo đột nhiên tới. Bà ta cao ngạo nhìn Lâm Khả Nhi, trong mắt nồng đậm khinh miệt: “Đúng là một đứa con hoang, sao Lâm gia ta lại luôn làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này? Thật đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn.”

Lâm Ngạo không vui lườm bà ta một cái. “Nếu như bà đến thăm Tiểu Khả nhi thì im miệng; còn nếu như tới vũ nhục con bé, mời bà đi ra ngoài. Nơi này không hoan nghênh bà!”

“Lâm Ngạo, ông biết rõ mà vẫn che chở mẹ con nó! Tôi mới là vợ ông! Là người bầu bạn với ông cả đời! Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?” Thẩm Tiệp bất mãn lớn tiếng nói.

“Nếu như bà hiểu chuyện giống Hải Vi, lòng tôi cũng không hướng ra ngoài. Tất cả đều là bà tự gieo gió gặp bão, đừng có oán trách ai.” Lâm Ngạo ấn ẩn tức giận, chỉ là cố nén không phát ra.

“Ông! Ông bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, làm sao có thể biết được sự thật.” Thẩm Tiệp giơ tay lên run rẩy nói.

“Đúng, là tôi bị mê hoặc, bị Hải Vi thiện lương, bị Hải Vi hồn nhiên mê hoặc. Cô ấy không giống bà trong lòng chỉ có tính toán cùng âm mưu, tâm địa độc ác, lại tự cao tự đại.” Lâm Ngạo đúng tình hợp lí nói.

Lâm Khả Nhi xen vào giữa hai người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lên, nói với Thẩm Tiệp: “Bà ơi, bộ dáng bà thật xấu. Cháu nghĩ bà đừng nên nóng giận, tức giận nhiều sẽ sinh nếp nhăn. Hi hi hi, mà cũng đúng, trên mặt bà đã có nhiều nếp nhăn như vậy rồi, có nhiều hơn nữa cũng không sao!”

Nghe Lâm Khả Nhi nói, Thẩm Tiệp càng giận, hai gò má phình ra, trừng mắt nhìn bé. Bà ta giơ tay lên, muốn tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại bị Lâm Ngạo bắt lại. “Thẩm Tiệp, đừng chọc giận tôi! Nếu bà còn muốn sống sung túc, mời bà thu hồi móng vuốt của bà lại, về phòng của bà đi. Bà không lên tiếng, không ai bảo bà câm.”

“Ông, ông…” Thẩm Tiệp bị lời nói của Lâm Ngạo chặn lại, nói không ra lời. Vợ chồng họ đã ly thân ba mươi mấy năm. Trong từng ấy thời gian, Lâm Ngạo chưa từng chạm vào bà ta, dù chỉ là một ngón tay. Bà ta không cam lòng! Tại sao con hồ ly tinh kia có thể độc chiếm chồng của bà ta? Nhưng lời Lâm Ngạo nói, bà ta cũng không dám không nghe. Nếu như ông tức giận thật, không chu cấp cho bà ta nữa, bà ta sao có thể sống nổi.

Nghĩ vậy, bà ta chỉ đành cắn chặt răng, hậm hực nói: “Được lắm, Lâm Ngạo, ông quá vô tình!”

Nói xong, bà ta liền xoay người rời khỏi biệt thự của Lý Hải Vi cùng lâm Ngao, trở lại biệt thự sang trọng của mình cách đó không xa. Ít nhất bà ta vẫn là nữ chủ nhân của Lâm gia.

“Hừ! Lý Hải Vi, cô chỉ có thể làm vợ hai, đời này cũng đừng hòng bò lên đầu tôi.” Thẩm Tiệp cười điên cuồng.

Lại nói đến lâm Vũ Mặc, vừa đón Lâm Khả Nhi từ chỗ cha mẹ trở lại, anh đã vội vã đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Lâm Khả Nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, gầy gò của Đường chá, bèn giùng giằng nhảy xuống khỏi vòng ôm của cha, lao đến bên người Đường Chá. Bé không chấp nhận hô to: “Chú Chá, chú không phải đã đồng ý với Tiểu Khả Nhi sao? Chú đã nói sẽ đưa Tiểu Khả Nhi đến khu vui chơi, sao chú có thể thất hứa như vậy? Cháu không đồng ý, chú Chá chú nhất định phải tỉnh lại!”

Lâm Khả Nhi không ngừng lắc thân thể Đường Chá, hô lớn: “Chú Chá, chú nhanh mở mắt ra đi! Nhìn Tiểu Khả Nhi một chút, Tiểu Khả nhi muốn chú tỉnh lại. Không cho phép chú không nghe lời.”

“Khả Nhi!” Tần Phong nhìn con gái, che miệng khóc. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, rơi trên mặt Đường Chá, chỉ thấy mí mắt Đường Chá vì giọt lệ nóng này mà nhè nhẹ rung động.

“Chú Chá!” Lâm Khả Nhi nằm trên người Đường Chá khóc. Tay nhỏ bé nắm thật chặt áo Đường Chá, không cam lòng hô: “Tiểu Khả Nhi không thể mất đi chú Chá! Chú tỉnh lại đi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, lệ nóng nhỏ xuống trước ngực Đường Chá, làm ướt áo anh.

Một giọt lệ từ khóe mắt Đường Chá lăn ra, tất cả mọi người đều không chú ý, chỉ có Lâm Vũ Mặc nhìn thấy, Anh hưng phấn kêu lên: “Tiểu Phong Nhi, em xem, anh Đường khóc kìa. Anh ta rơi lệ, anh ta có phản ứng rồi!”

Tần Phong thấy khóe mắt Đường Chá ươn ướt, không khỏi vui sướng bắt tay anh: “Đường Chá, là em, Phong Nhi. Anh mở mắt nhìn em đi, em đang ở bên cạnh anh. Còn có Tiểu Khả Nhi, con bé cũng rất nhớ anh. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn Tiểu Khả Nhi khóc đến mức thành mít ướt sao? Anh mau tỉnh lại đi!”

Chỉ thấy mí mắt Đường Chá khẽ nhúc nhích, hồi lâu sao mới khó khăn mở ra một chút.

Có lẽ bởi vì hôn mê quá lâu, ánh sáng đột nhiên chiếu vào mắt, khiến anh vội nhắm chặt hai mắt lại.

Tần Phong thấy thế kinh hoảng hô to: “Đường Chá, sao anh lại ngủ tiếp? Mau tỉnh lại! Đừng ngủ nữa! Anh ngủ đã lâu lắm rồi, nên tỉnh táo rồi!”

“Chú Chá nói không giữ lời. Về sau Tiểu Khả Nhi không để ý đến chú Chá nữa.” Lâm Khả Nhi bất mãn chu môi nói.

Một giọng nói khàn khàn bật ra từ miệng Đường Chá: “Tiểu Khả Nhi đừng nóng giận, chú Chá nhất định sẽ dẫn cháu đi khu vui chơi.”

Nghe được lời nói của Đường Chá, Tần Phong vui mừng lau nước mắt. Đường Chá tỉnh lại rồi, anh thật sự tỉnh lại rồi! Tần Phong nắm chặt tay Lâm Vũ Mặc, hưng phấn nói: “Mặc, đây là kì tích! Đường Chá tỉnh lại rồi!”

“Đúng! Đây là kì tích.” Lâm Vũ mặc cảm khái nói.

“Chú Chá!” Lâm Khả Nhi kích động ôm lấy Đường Chá, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trước ngực anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui