"Hi hi hi, nhưng em chỉ muốn làm người tình của anh mà thôi." Tần Phong che miệng, cười duyên. "Em lấy núi vàng núi bạc để làm gì? Cũng không ăn được.”
Lâm Vũ Mặc há to miệng, thật không biết nên làm sao mới khiến cô chịu lấy anh đây?
Haizzzz!
Anh uốn lưỡi ba lần, vừa gặp phải cô liền không nói ra nổi chữ nào.
"Em chỉ muốn làm người tình của anh thôi sao?" Lâm Vũ Mặc đột nhiên tà mị cười nói, anh ôm lấy Tần Phong đặt lên người mình. "Tốt! Vậy em phải tận nghĩa người tình nhé. Người tình của em đói rồi, em nên cho cười yêu ăn no đi!"
Nói xong, anh cười hắc hắc hai tiếng, liền ôm lấy Tần Phong đi về giường lớn.
"A! Đừng!" Tần Phong ngượng ngùng phản kháng. Hai gò má của cô đỏ ửng, đối với Lâm Vũ Mặc nũng nịu: "Vũ Mặc, bây giờ là ban ngày."
"Ban ngày thì sao? Sợ cái gì? Cũng không phải là chưa làm qua." Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo nở nụ cười.
"Khả Nhi nói không chừng đã chạy vào phòng rồi, không nên để con nghe thấy." Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, nhưng gương mặt anh tuấn của anh càng lúc càng gần cô, lo lắng nói.
"Anh đã nói trước với con bé rồi, nó sẽ không vào phòng đâu." Lâm Vũ Mặc đặt lên thân thể Tần Phong một nụ hôn, cười xấu xa.
Đôi môi anh bắt đầu xâm nhập đôi môi cô, bàn tay của anh đánh úp tới thân thể Tần Phong, lửa nóng của anh dần đưa cô vào con đường u tối.
"Em đây chẳng đủ tư cách làm người tình của anh đâu." Một trận cuồng phong nối tiếp một trận co rút, Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo mà hỏi.
"Đủ." Tần Phong nói đứt quãng. Cô vô lực thở gấp, khẽ rên, đáp lại nhiệt tình Lâm Vũ Mặc.
"Vậy em có muốn gả cho anh hay không?" Lâm Vũ Mặc đột nhiên ngưng tất cả động tác, nâng cằm Tần Phong lên, hỏi cô.
"Không, không lấy." Tần Phong bất mãn giãy giụa, bởi vì chưa được thỏa mãn mà liếm liếm môi khô khốc.
Nhìn lưỡi nhỏ của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng nuốt lưỡi cô vào.
"Ừm, Mặc." Tần Phong ôm sát lấy cổ Lâm Vũ Mặc, hãm sâu vào tình cảm nồng cháy của anh, không cách nào kiềm chế được.
"Gả cho anh!" Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo yêu cầu.
"Không lấy!" Tần Phong mím môi cự tuyệt.
"Gả!" Một cường thế yêu cầu.
"Không lấy!" Một người khác kiên định phản kháng.
"Tiểu Phong Nhi, em đừng mãi như thế." cuối cùng Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ ngã quỵ trên người của Tần Phong, dịu dàng mà năn nỉ.
"Mặc, nếu như chỉ có hai chúng ta có được hạnh phúc, em sẽ lo lắng, lương tâm của em không cho phép." Tần Phong uất ức mà nói.
"Chẳng lẽ bởi vì bọn họ, chúng ta sẽ không kết hôn sao?" Lâm Vũ Mặc không cam lòng hỏi.
"Chờ Đường Chá cũng tìm được một nửa của anh ấy, chúng ta kết hôn có được hay không?" Tần Phong giương đôi mắt mê người lên, thử dò xét.
"Vậy chúng ta phải chờ đến lúc nào? Nếu như Đường Chá cả đời không kết hôn, chẳng lẽ em cả đời này cũng không gả cho anh sao?" Lâm Vũ Mặc khóa chặt hàng lông mày của cô, rất sợ vấn đề của mình trở thành sự thật.
"Chúng ta cho nhau kì hạn năm năm đi. Nếu năm năm sau, Đường Chá còn chưa kết hôn, em sẽ gả cho anh." Tần Phong vỗ nhẹ vào gương mặt anh tuấn mang theo lo lắng của Lâm Vũ Mặc, nói lời cam kết với anh.
"Năm năm? Phong Nhi, em thật biết cách hành hạ người khác!" Lâm Vũ Mặc ôm chặt lấy Tần Phong, không cam lòng nói.
"Mặc, tha thứ cho em." Tần Phong đau lòng hôn Lâm Vũ Mặc, vừa hôn, vừa an ủi anh. "Em biết yêu cầu của mình là không hợp lí, nhưng em chẳng thể làm khác được. Nếu em lập tức gả cho anh, lương tâm của em cũng sẽ khiển trách em."
"Anh hiểu, nhưng Tiểu Phong Nhi à, lòng anh rất khó chịu." Lâm Vũ Mặc cau mày nói, bị hôn lại trở thành chủ động, lửa nóng quấn lấy lưỡi Tần Phong.
"Ừ." Tần Phong nhô thân thể lên, nghênh đón làn gió mới do cô mang lại.
Lại một năm trôi qua, Đường Chá vẫn là người cô đơn, Tần Phong rốt cuộc đồng ý với Lâm Vũ Mặc, sẽ gả cho anh.
Khi bọn họ đứng nghiêm trang trước mặt Cha xứ, hai người bọn họ rốt cuộc cũng trao cho nhau nụ cười hạnh phúc.
Lý Hải Vi cảm động dựa vào ngực của Lâm Ngạo, lau nước mắt nói: "Ngạo, con của chúng ta rốt cuộc có thể kết hôn rồi. Em rất hạnh phúc."
"Đừng khóc, hôm nay là ngày vui. Con của chúng ta có được hạnh phúc, chúng ta nên cười mới đúng." Lâm Ngao khẽ vuốt ve bả vai Lý Hải Vi nói.
"Đúng, chúng ta nên cười." Lý Hải Vi lập tức lau nước mắt, nở nụ cười.
Đắm chìm trong vòng vây của hoa tươi, bong bóng, và nến, Tần Phong cười, tựa sát vào người Lâm Vũ Mặc.
Một đôi tình nhân trải qua đau khổ rốt cuộc cũng đi đến hồi kết.
Trên thế giới còn có cái gì hạnh phúc hơn chuyện tình này?
Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo mà ôm lấy cô dâu của mình, trong lòng bị hạnh phúc tràn đầy bao vây.
Tiểu Phong Nhi rốt cuộc cũng thuộc về anh rồi!
Anh muốn cả thế giới đến chúc mừng anh!
Nói cho toàn thế giới biết, Tần Phong là của Lâm Vũ Mặc, vợ của anh, mẹ của con anh.
Tần Phong kéo cánh tay Lâm Vũ Mặc cùng nhau đi dọc theo lối đi kết bằng hoa tươi, đi ra bên ngoài. Trên mặt của cô vẫn là nụ cười hạnh phúc.
Đây là lần thứ hai cô mặc áo cưới, cũng là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện lập gia đình, là lần đầu tiên cô gả thành công cho một người. Đúng vậy, từ đó về sau, cô chính là vợ yêu của Lâm Vũ Mặc. Mà Lâm Vũ Mặc cũng có thêm một thân phận mới, anh không còn là người tình của Tần Phong, mà đã trở thành chồng của cô, là ông xã của cô, là người sẽ đi theo cô suốt cả cuộc đời này.
Họ đã trải qua rất nhiều sóng gió, nên tình yêu của bọn họ sẽ càng bền chặt hơn.
Từ đó về sau, cũng chỉ có hạnh phúc làm bạn mà thôi.
Còn chưa đi tới cửa, Tần Phong đã cảm thấy ngực buồn nôn, cô vội vã bụm miệng nhỏ, bỏ Lâm Vũ Mặc ra, chạy vào nhà vệ sinh.
Lâm Vũ Mặc lo lắng nhìn Tần Phong phun sạch những thứ đã ăn, lo lắng hỏi "Em có sao không? Tiểu Phong Nhi, em đừng khiến anh lo sợ."
Sau khi Tần Phong ói xong, mệt mỏi tựa đầu vào vai Lâm Vũ Mặc. Cô thầm nghĩ, rốt cuộc cũng nở ra một nụ cười, áp mặt mình vào tai Lâm Vũ Mặc, nhẹ nhàng nói: "Mặc, anh lại làm cha nữa rồi."
"Cái gì!" Lâm Vũ Mặc thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Anh hưng phấn ôm lấy Tần Phong, vừa đi vòng vòng, vừa cười lớn: "Tiểu Phong Nhi, quá tuyệt vời! Anh thật sự hạnh phúc! Chúng ta đã có Khả Nhi, lần này cho anh đứa con trai nhé."
Tần Phong thẹn thùng cười nói: "Anh cho rằng em là thần sao? Muốn sinh cái gì sẽ sinh cái đó được à!"
"Chỉ cần là em sinh, anh đều yêu!" Lâm Vũ Mặc hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong. Trong tiếng hoan hô của mọi người, hai người hạnh phúc ôm hôn nhau.
"Chú Chá, con cũng muốn có em." Lâm Khả Nhi hưng phấn ôm hông của Đường Chá nói. Thật tốt quá! Cô bé rốt cuộc cũng có người chơi chung rồi. Mặc dù em bé còn nhỏ không chơi được nhiều, nhưng trong đầu của cô bé rất muốn có em để chơi chung.
"Ừ. Khả Nhi, vui không?" Đường Chá ôm lấy Khả Nhi, hôn một cái lên má bé rồi hỏi.
Lâm Khả Nhi ôm cổ anh, cười nói: "Con rất vui mừng."
"Đúng là như ý nguyện, cuộc sống mỹ mãn." Đường Chá lướt qua đám người, nhìn một đôi trẻ vừa chạm tay vào hạnh phúc, anh lặng lẽ chúc phúc cho họ.
"Chú Chá vẫn giống như năm xưa, vô cùng anh tuấn!" Lâm Khả Nhi nhìn mắt Đường Chá, vừa cười và tính toán. "Hi hi hi, Lâm Khả Nhi đã tìm thấy thứ cần tìm, còn có một thứ nữa chưa được. Chú Chá, chú phải chờ Khả Nhi lớn lên nha."
Thẩm Kiệt đứng bên cạnh Đường Chá hiểu ý nên cười lớn: "Anh Đường, anh phải cẩn thận. Bị Khả Nhi của chúng ta chọn trúng, cả đời này anh đừng hòng chạy thoát."
Gương mặt tuấn tú của Đường Chá lúng túng, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn Khả Nhi lại cười đến vô cùng ngọt ngào.
Một năm sau, Lâm Khả Nhi dẩu môi nhìn cha mẹ, ông nội và bà nội vây quanh đứa em trai chừng một tháng tuổi, cười giống như vừa trúng mấy triệu vé số vậy. Cô bé đã bị người ta quên lãng rồi, không ai thèm quan tâm đến cô bé nữa.
Cha mẹ không thích Khả Nhi rồi, cô bé không cần ở đây nữa. Lâm Khả Nhi tức giận, thu thập đồ đạc rồi trốn khỏi nhà. Bé muốn đi Italy tìm chị Hoàn Nhi, không thèm để ý đến người cha thối kia nữa.