Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Ánh mắt của Mạc Duy Uyên quét xuống bàn không nói gì, sau đó thì liếc mắt nhìn Mộc Lâm Giang một cái, rồi mới nói: "Được."

Mộc Tuyết Nhu vừa nghe mấy lời này, lập tức sửng sốt, chẳng lẻ anh trai đã bị tập đoàn họ Mộc sa thải.

Mộc Lâm Giang có thể nói là bị cấp trên lấy ra làm vật hy sinh để lấy lòng
cấp trên của cấp trên. Tập đoàn họ Mộc lớn như vậy, bao nhiêu người muốn che chân vào, mất đi một quản lí nho nhỏ như Mộc Lâm Giang này thì có
đáng là gì. Nhân tiện còn có thể lấy lòng của cấp trên, đúng là một
chuyện tốt.

Sắc mặt Mộc Tuyết Nhu có chút trắng bệch, thứ đang
cầm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống. Cô ổn định lại cảm xúc, không nói gì mang dĩa đồ xào bưng ra ngoài.

Đúng lúc đó mẹ Mộc đi tới: "Duy Uyên à. Mộc Lâm Giang nhà chúng tôi năng lực rất tốt, từ nhỏ đã là lớp trưởng, lên đại học thì làm hội trưởng. Thành tích luôn đứng đầu."

Tinh thần của Mộc Tuyết Nhu hết sức sa sút, có chống lại đôi mắt đầy sâu xa của Mạc Duy Uyên.

Cô sửng sốt một chút, có chút lo lắng vì không hiểu rõ cảm xúc của mình.
Cô cảm thấy rất chán nản, người nhà... vẫn còn đang oán trách cô, trách
cô mang đến nhiều tai họa cho người trong nhà. Nhưng lại không giúp họ
giải quyết.

Họ dĩ nhiên là muốn nịnh bợ thật tốt. Nhưng mà lại không dám đi tìm Mạc Duy Uyên, Mạc Duy Uyên thì lại hiếm khi chịu chủ động.

Mà người tạo thành mọi chuyện như thế này, chính là người đang được nịnh bợ.

Hận ý lại nổi lên.

Mạc Duy Uyên đương nhiên cũng phát giác, lông mày nhíu lại, đôi mắt đầy sâu xa nhìn cô.

Mộc Tuyết Nhu xoa mặt của mình, không thèm để ý tới anh, lại nghe anh nói:
"Tuyết Nhu, em nghĩ sao?"

Bốn ánh
mắt của người nhà họ Mộc lập tức nhìn về phía cô, cô có thể nói không
sao. Anh trai nhà mình quả thực là người rất có năng lực, nhưng mà cô
lại cảm thấy cực kỳ khó chịu khi dựa vào quan hệ. Nhưng mà...

"Anh trai đúng là rất tốt." Cô chỉ đáp lại đầy mập mờ, sau đó yên lặng ngồi xuống.

Mạc Duy Uyên nghe xong, trái lại liền dứt khoát nói ra: "Thứ hai tuần sau
tới tập đoàn phỏng vấn, nhưng mà... tất cả phải xem năng lực."

Nếu muốn bước chân vào tập đoàn họ Mạc, không phải chỉ có quan hệ là được,
không có năng lực thì cho dù là vua cũng không thể vào.

Mộc Làm
Giang thở phào, thân phận của anh bây giờ cực kỳ lúng túng. Đắc tội nhà
họ Mộc, đồng thời lại là anh vợ của Mạc Duy Uyên. Bởi vì vậy trong
khoảng thời gian này anh tìm việc gặp rất nhiều khó khăn. Chỉ vì những
người đó không biết thái độ của Mạc Duy Uyên đối với anh là thế nào.

Chỉ cần Mạc Duy Uyên tỏa thái độ, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.

Thật ra anh cũng phát hiện Mạc Duy Uyên cũng không muốn giúp anh, nhưng mà
bởi vì trong mắt của Mộc Tuyết Nhu hiện lên vẻ khó xử, cho nên anh ta
mới đồng ý. Mộc Lâm Giang không khỏi liếc nhìn em gái thứ hai của mình
đầy xâu xa.

Chỉ cảm thấy quan hệ của hai người rất kỳ lạ, nhưng mà anh cũng không dám hỏi nhiều.

"Ăn cơm thôi." mẹ Mộc nhiệt tình mở miệng, lời nói có chút cẩn thận nguyên nhân là vì Mạc Duy Uyên có chút lạnh lùng.

Vẫn là đứng trẻ tên Chu Thế Thanh đáng yêu hơn, Tuyết Nhu rõ là... mẹ Mộc
trong lòng thở dài. Tuy nhà Chu Thế Thanh không tính là người có tiền,
nhưng mà dù gì cũng là gia đình bình thường bậc trung, có không ít họ
hàng cũng có tiền đồ, là một lựa chọn rất phù hợp.

Còn gười trước mặt này, tiền nhiều đến nổi xài không hết. Nhưng mà quá thiếu tình người rồi.

Bữa cơm này cực kỳ khó nuốt, dường như không ai nói gì. Chỉ có Mộc Tuyết Lộ là cực kỳ ân cần, nhường dĩa rau cho Mạc Duy Uyên. Trong nhận thức của
cô, người có tiền, có mấy ai có tình, phụ bạc là chuyện rất bình thường. Cô không ngại trước đó ra sau, sau này... mới là quan trọng.

Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy có chút không thoải mái. Cuối cùng, cha mẹ Mộc và
Mộc Lâm Giang suy nghĩ muốn giữ Mạc Duy Uyên ở lại, nhưng lại bị từ
chối.

Thật ra Mộc Tuyết Nhu còn muốn ở lại thêm một lúc, nhưng mà khi nhìn thấy phòng mình đã biến thành nhà kho, còn người nhà của mình
tìm cách gần gũi Mạc Duy Uyên, còn trong mặt thì hiện lên sự chỉ trích
nhàn nhạt. Trong lòng cô cũng cảm thấy có chút lạnh người.

Mẹ Mộc kéo cô qua một bên, vẻ mặt phức tạp nói: "Con bây giờ đã có cuộc sống
tốt, trong nhà... ít nhiều gì cũng cần sự giúp đỡ của con. Bởi vì nhà họ Mạc không có tỏa rõ thái độ, cho nên người khác làm việc cũng nhìn thái độc của nhà họ Mộc chin vì vậy mà gây ra cho cha con không ít phiền
phức."

Trong lòng Mộc Tuyết Nhu cười khổ, trên mặt vẫn khôn khéo
gật đầu. "Tốt lắm." Rõ ràng là cô không có sai, vì sao lại bắt cô phải
đền bù hậu quả.

"Con bé Tuyết Lộ này... có chút cố chấp. Lần
trước con…, cũng làm hơi quá đáng rồi..." Mẹ Mộc thở dài, "Bây giờ mẹ
thấy Mạc Duy Uyên đối xử với con rất tốt. Mẹ cũng yên tâm rồi. Còn Tuyết Lộ, con đừng trách nó."

Đang nói thì nghe thấy Mộc Tuyết Lộ làm nũng với Mạc Duy Uyên: "Anh rễ, em có thể thường xuyên đi tìm anh chơi sao?"

Mạc Duy Uyên nhìn về phía Mộc Tuyết Nhu, "Đều nghe theo lời của chị cô."
Anh nhàn nhạt mở miệng, nhưng Mộc Tuyết Lộ cũng bởi vì sự lạnh lùng của
anh mà lùi lại vài bước.

Mộc Tuyết Lộ chạy ngay tới, nắm chặt lấy tay của Mộc Tuyết Nhu. Trong mắt nữa cảnh cáo nữa làm nũng: "Chị, người hiểu rõ em nhất chính là chị mà. Có phải không?"

Cô còn nhớ rõ hôn lễ hôm đó, rõ ràng là cô đã có cơ hội, chuẩn bị thật tốt để làm cô dâu, cuối cùng bạn của cô lại để lộ ra tin tức. Kết cục bây giờ chính là như vậy, hỏi tại sao cô lại không
hận.

Trong lòng Mộc Tuyết Nhu nữa lạnh nữa đau, nữa khép mắt lại nói: "Ừ."

Loại cảm giá này, thật là khó chịu... Chỉ vì trong lòng cô không chịu nổi sức ép lớn như vậy, nên muốn cô nhượng bộ sao.

Trong lòng cô cảm thấy quá mệt mỏi, thê lương mà nghĩ, có lẽ tốt nhất là không nên trở về.

Mạc Duy Uyên bước tới hai ba bước, một tay kéo cô vào lòng, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô và Mộc Tuyết Lộ, "Chúng ta về thôi."

Cô suy nghĩ hơi nhiều, nơi này mới đúng là nhà của cô. Nhưng mà, cô hơi nhếch
môi, lúc sắp mở miệng, thì trong lòng chỉ có sự chua xót và đau khổ.

Cô gật đầu, tùy ý để cho anh ôm ra khỏi cửa.

Trở lại trên xe, cô há miệng cắn vào vai của anh. Nước mắt rốt cục cũng rơi xuống, "Tôi hận anh, tôi hận anh..."

Vỗ dĩ cô đang rất hạnh phúc và vui vẻ. Vì người này mà tất cả đều thay đổi.

Người nha trách móc, người yêu bỏ đi, bạn bè xa lánh...

Cô chán ghét anh, rất hận anh!!

Anh tùy ý để cho cô trút giận hết đau khổ trong lòng của mình, gương mặt không hề có sự thay đổi nào.

Tiểu Hàn ngồi ở phía trước, tuy là rất tò mò nhưng mà một chút cũng không dám coi.

Mãi cho đến khi về tới nhà, cô mới buông anh ra.

Cô lau chùi miệng có mùi máu tươi rồi xuống xe. Không để ý tới Mạc Duy Uyên ở phía sau, chân mày đang nhíu chặt lại.

Cô nghiêng ngã lảo đảo trở về phòng, rốt cục cũng có cảm giác trở về nhà.

Anh đi theo vào, không biết từ nơi nào mà móc ra mấy tấm giấy, đặt ở trước mặt cô.

Cô nhìn lướt qua, không khỏi mở to hai mắt. Đây là bản hợp đồng bất động sản, phía tên toàn bộ đều là tên của cô.

Anh quỳ gối trước mặt cô, cầm tay của cô đặt lên gò má của mình. Âm thanh
có chút khàn khàn, mang theo sự đau lòng mơ hồ: "Như thế này có thể giúp em có một phần nào đó cảm giá an toàn không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui