Cô Vợ Bỏ Trốn

Buổi tối, Tịch Mộc Thức Minh trở lại chỗ của Minh Hạ, ôm cô đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Anh gần đây có một chút bất an trong lòng, lại nghĩ không ra manh mối, cho nên ngày hôm qua đã gọi Thần Điền Vũ tới Đài Loan.

"Sao vậy? Anh giống như có tâm sự nha!" Cô lẳng lặng nằm sấp trên người anh.

"Không có việc gì. Em mang thai thật tốt, trở nên thông minh hơn, quan tâm hơn. Người của công ty biết em mang thai sao?" Anh nhẹ nhàng chà chà cằm lên đỉnh đầu của cô, vuốt ve lưng cô.

"Chắc là không biết đi, em không rảnh để nói."

Anh nghe xong, không tự chủ chau mày, "Em không muốn cho người khác biết em mang thai đứa trẻ của anh sao?"

"Tính nghi ngờ vô căn cứ của anh đừng nghiêm trọng như vậy có được không? Em chỉ là muốn nói trễ một chút thôi!" Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

"Nhân tiện nói luôn chuyện em sắp kết hôn! Anh đã bảo phu nhân Tiểu Lâm bắt đầu chuẩn bị hôn sự của chúng ta rồi, ba cũng đã cho phép chúng ta kết hôn." Anh thừa thế nói tình hình cho cô biết.

Cô kinh ngạc ánh mắt sững sờ, nháy mắt cũng không nháy nhìn anh chằm chằm, mà anh chính là mong đợi tia kinh ngạc xuất hiện trên mặt cô, "Ba… ông ấy... ông ấy có giận em không?"

"Mới không có, ông ấy vui vẻ vô cùng. Em biết, ba vẫn luôn rất yêu quý em, sẽ không phản đối."

"Nhưng em dụ dỗ con trai của ông a!" Cô vẫn luôn nghĩ như vậy.

"Anh nghĩ ba lại cho là anh quyến rũ em cơ! Em chẳng qua là từ con gái biến thành con dâu của ông, vẫn là họ Tịch Mộc, không thay đổi bao nhiêu." Anh cười ha ha.

Cô dở khóc dở cười, "Anh thật muốn kết hôn với em sao?"

"Tại sao lại không?" Mặt anh căng thẳng bày tỏ ý không cho phép cô cự tuyệt.

"Cám ơn anh! Em nhất định sẽ đợi bên cạnh anh thật tốt!" Cô mềm mại đáng yêu  hôn lên cái nhíu mày của anh, dựa vào đó xoa dịu tâm tình của anh. Sau khi cô làm ra chuyện khiến anh đau lòng, anh vẫn còn yêu cô.

"Em coi như đồng ý rồi, không cho phép đổi ý nha." Anh khoan dung không ít, tình cảm dịu dàng đối với cô càng thêm không có cách nào chống cự được.

"Minh Hạ!" Tịch Mộc Thức Minh ngang ngược xông vào tòa nhà công ty Thiên Thu, theo sau là Thần Điền Vũ vẻ mặt hốt hoảng.

"Cô ấy không có ở đây. Anh kêu loạn cái gì?" Quản lí bô phận xã hội Khúc Khảm Mẫn không vui nhìn người đàn ông Nhật Bản hô to gọi nhỏ.

"Cô ấy đi đâu rồi hả?" Anh hung hăng rống hỏi. Hôm đó anh bất quá chỉ đi ra ngoài một lúc, trở lại khách sạn đã không thấy cô đâu rồi.

"Rốt cuộc cô Minh Hạ đi đâu rồi? Cô ấy mất tích cả ngày, chúng ta hoàn toàn không liên lạc được với cô ấy!" Thần Điền Vũ đứng ngăn cách giữa cậu chủ khí thế to lớn và Khúc Khảm Mẫn thích gây sóng gió.

"Nhờ phúc của Tứ thiếu gia anh, Minh Hạ bị bắt cóc rồi." Nghĩ đến liền tức giận, nếu như không phải Tịch Mộc Thức Minh tìm tới Minh Hạ, Minh Hạ cũng sẽ không phải trải qua hiểm cảnh a! "Tên đàn ông này còn mặt mũi đến chỗ tôi đòi người a?"

"Biết rõ cô ấy bị bắt cóc rồi, tại sao lại không nói cho tôi biết?"

"Chúng tôi đã báo cảnh sát." Anh ta cho là chỉ có anh ta lo lắng cho Minh Hạ sao? Bọn họ những người bạn này cũng rất lo lắng cho an nguy của cô nha!

Tịch Mộc Thức Minh lo âu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng có vô số suy nghĩ.

Hiện tại quả thật rất giống với tình hình lộn xộn khi cô mới tới Nhật Bản! Bởi vì cô là của nhược điểm trí mạng của anh, mà cô chỉ là một người phụ nữ không hề có sức chống cự, cho nên người muốn trả thù anh, nhất định lấy cô làm mồi dụ, để cho cô lâm vào nguy hiểm, tùy thời chịu uy hiếp đến tính mạng, mới dễ dàng bức ép anh khuất phục.

Đáng chết! Tất cả những người muốn làm thương tổn cô đều đáng chết!

Anh nhất định phải cứu cô, và trừng trị kẻ thù không thể tha thứ kia.

--- ------ ------ ------ ------ ---

"Mau thả tôi ra!" Minh Hạ nhìn về phía bọn cướp, khó mà tin được mình lại vô cớ bị trói tới đây.

Nhớ lúc cô mười mấy tuổi đã từng bị bắt cóc một lần, nhưng lần đó cô bị thương, lần này cô còn yếu hơn nhiều.

"Chết đến nơi còn có thể mặt không đổi sắc, quả nhiên là Ngũ Tiểu Thư của Tịch Mộc gia!" Một tên đàn ông cao lớn từ trên cầu thang đi xuống, theo sau là năm sáu tên lâu la mặt mũi dữ tợn.

"Các người là ai?" Thế nhưng lại biết thân phận của cô, có thể thấy được bọn họ không phải bọn cướp bình thường.

"Cô không cần biết chúng tôi là ai, tóm lại chỉ cần biết chúng tôi đều bị Tịch Mộc Thức Minh làm hại rất thảm là được!"

"Tứ ca?" Tại sao mỗi người đều không chịu quang minh chính đại đi khiêu chiến với Thức Minh, mà luôn dùng mấy thủ đoạn đê tiện đi đường tắt chứ?

"Cô có biết, có rất nhiều người đều muốn chiếm đoạt mọi thứ của hắn ta mới thôi chứ?" Địa vị, danh dự, tài phú, quyền lực của hắn đều là mục tiêu bị dòm ngó.

"Bao gồm cả tôi sao? Nếu không bắt tôi tới làm gì?" Cô lạnh lùng hỏi, khí thế bức người vô hình trong nháy mắt lan ra.

"Tôi cho là Ngũ Tiểu Thư luôn vô cùng bài xích người khác cho rằng cô chỉ là vật lệ thuộc vào Tịch Mộc Thức Minh, không ngờ hiện tại vậy mà lại hạ thấp giá trị bản thân mình." Người phụ nữ này ở Đài Loan hồ đồ quá lâu, ngay cả chí khí ban đầu cũng đã biến mất rồi sao?

"Cho dù tôi không thừa nhận, các người cũng đều nhận định là như vậy đi!" Giọng điệu cô không thể xem thường, "Chờ Tứ ca của tôi tới, tuyệt đối không để cho các người được như ý!"

"Nơi này là Đài Loan, hắn có thể làm gì chứ?" Hắn ta chính là nhắm ngay điểm này mới động thủ, mà lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại! "Chính là vỏn vẹn 5 triệu Đô-la, hắn phải chi tiền ra!"

Hiện tại điều cô có thể làm, chỉ là trì hoãn thời gian, hi vọng có người tới cứu cô, "Vậy nhanh gọi điện thoại cho anh ấy!"

Thấy Minh Hạ một bộ dáng bình chân như vại thì có đủ chán ghét, "Dùng băng keo dán miệng cô ta lại."

Minh Hạ không giãy giụa, bởi vì cô biết, giãy giụa cũng vô ích.

Lợi dụng mạng lưới của công ty Thiên Thu, cùng với đám nhân viên từ Nhật Bản được phái tới, Tịch Mộc Thức Minh đã biết lần này phải trả số tiền cao ngất ngưởng cho người nào.

Không ngờ những tên thân thích phế vật nắm quyền kia nhận hối lộ ăn cây táo rào cây sung, lại cấu kết với đám hắc đạo Đài Loan, còn chọn vào lúc này đi ám toán anh. Hắn bất quả chỉ là hủy bỏ tất cả quyền hạn của bọn họ ở công ty, cũng không đuổi tận giết tuyệt a, nhưng bọn hắn thế mà lại lấy oán báo ơn, đem tính mạng của Minh Hạ ra đùa giỡn.

Anh đã không thể nhịn được nữa, chỉ cần nhắm mắt lại, anh liền nhớ lại bộ dạng cô chảy máu bị thương, không biết hiện tại Minh Hạ như thế nào? Cô có bị thương không? Cô hiện tại lại là phụ nữ có thai, không thể chịu được hành hạ này.

Chỉ cần trên người cô có một chỗ bị thương, anh nhất định phải bắt bọn họ trả lại gấp mười lần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui