Chương 1039
“Mấy đứa ơi, mẹ về rồi đây…”
Đèn trong phòng đang bật sáng, ba ba con đang lần lượt ngồi trên ghế sô pha…
Dương Dương lười nhác ngả người lên lưng ghế sô pha, gác chân lên, chán nản ngáp dài, không nói tiếng nào, chẳng giống với bình thường.
Trình Trình yên lặng ngồi trên ghế, cơ thể nhỏ bé vẫn duy trì tư thế tao nhã từ đầu đến cuối, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía mẹ, trầm mặc.
Bắc Minh Quân lại mang bộ mặt u ám, đôi mắt anh tuấn nhỏ hẹp lạnh lùng liếc qua Cố Tịch Dao vừa mới bước vào cửa, đôi môi mỏng lạnh sẽ giật giật.
Ba cha con ngồi thành hàng trên ghế, ai cũng im lặng không nói gì, thực sự làm cho Cố Tịch Dao bối rối khó hiểu.
“Ba người… làm sao thế?” Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác: “Con nói đi Dương Dương, có phải hôm nay ba cha con lại cãi nhau rồi không?”
“…” Dương Dương chớp đôi mắt tròn xoe, nhe răng cười toe toét, nhưng vẫn không chịu nói gì.
Cố Tịch Dao nhíu mày: “Trình Trình, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc là chuyện gì, hả?”
Không ngờ Trình Trình lại nhăn mày, vẻ mặt bất lực: “…”
Thấy hai đứa con không dám lên tiếng, cô lập tức nghiêm mặt, nhìn thẳng vào kẻ đầu sỏ: “Bắc Minh Quân, rốt cuộc anh đã làm gì hai đứa nó thế? Dọa chúng nó không dám nói gì thế kia?!”
Bắc Minh Quân nheo nheo mắt, cơ thể cao lớn từ trên ghế sô pha đứng thẳng dậy, lạnh lùng thở ra một câu: “Đi thu dọn hành lý đi.
”
“Thu dọn hành lý ư? Chúng ta đi đâu vậy?” Cô sững người hỏi.
“Về thành phố A.
” Anh đáp lại cộc lốc, không để cô có cơ hội thương lượng.
“Không được, tôi còn việc phải làm ở thành phố S.
” Nhất là Lục Lộ còn đang ở bệnh viện, cô không yên tâm được.
Bắc Minh Quân mặt lạnh lùng: “Vụ án của công trình ‘Ánh’ đến giai đoạn hiện tại để phía cảnh sát và luật sư xử lý là được, em không cần phải hao tâm tổn sức.
Huống hồ, tôi không thích em suốt ngày ở cạnh Vân Chi Lâm!”
“Tôi tưởng anh đã biết rõ quan hệ giữa tôi và Chi Lâm! Huống hồ tôi còn có công việc của tôi…”
“Em có công việc của em, cho nên em vứt hai đứa lại cho tôi, còn mình đi chạy đi quấn lấy tên con trai khác sao? Tôi vứt hết mọi chuyện lại chạy đến đây rốt cuộc vì cái gì chứ? Em tưởng là tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sao?” Anh không kìm được mà gằn giọng, bực dọc vuốt vuốt những lọn tóc, hàng mày thấp thoáng vẻ ưu lo không giấu được.
“Bắc Minh Quân, anh phát điên cái gì vậy? Anh bận rộn thì một mình quay về đi! Dù gì tôi cũng phải ở lại đây!” Cô cắn cắn môi, ngồi xuống bên giường, bày ra vẻ nhất quyết không chịu đi: “Trình Trình, Dương Dương qua đây với mẹ, nói mẹ nghe, các con muốn về với ba hay ở lại đây với mẹ?”
Dương Dương lập tức nhảy từ trên sofa trên, chạy như bay đến bên mẹ như chú khỉ con nhào vào lòng Tịch Dao, tỏ ý muốn ở lại bên cạnh mẹ.
Mà Trình Trình còn do dự một chút, đứng lên… Bắc Minh Quân quét mắt nhìn Trình Trình một cái, bước chân Trình Trình liền khựng lại, hít một hơi sâu, sau đó không nhanh không chậm đi đến bên chân ba.
“Trình Trình không theo mẹ sao?” Tịch Dao khó hiểu nhìn Bắc Minh Quân, rốt cuộc anh đã dùng cách gì mà Trình Trình lại muốn đứng về phía anh?
“Con xin lỗi, mẹ…” Trình Trình thút thít xin lỗi mẹ.