Chương 1058
Cô khẽ thở hổn hển, một lúc sau mới trở lại bình thường: “Sao anh lại ở đây?”
Câu hỏi hờ hững ấy suýt chút nữa khiến anh muốn bóp cổ cô!
Đã một tuần rồi, anh vất vả lắm mới không đến gặp cô suốt một tuần, nhưng không ngờ chỉ đổi lại một câu hỏi lạnh nhạt từ cô: “Sao anh lại ở đây?”
“Sao thế? Không hoan nghênh à?” Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm ấy lại lóe lên tia lạnh lùng.
“Tôi không hề nói là không chào đón anh!” Cô mệt mỏi thở dài, cũng lười cãi nhau với anh: “Làm phiền anh đứng lên được không, anh nặng như vậy… Suýt nữa thì ép tôi thở không nổi…”
“Không dậy!” Hắn ngạo nghễ hừ một tiếng, thân thể cường tráng không chút động đậy.
“Bắc Minh Quân! Lúc này tôi không có tâm trạng cãi nhau với anh, anh có biết là…” Hiện tại mẹ vẫn đang nằm trong bệnh viện?!
Cô nhịn không được muốn hét lên nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu cuối cùng.
Cô không cần phải giải thích điều này với anh.
Vì chuyện của mẹ, cô đã không màng ăn uống, sắp u buồn thành bệnh thì sao còn có tâm tình tranh cãi với anh chứ!
Cô nghĩ, dù sao cũng chỉ còn một tuần nữa là thí hôn!
Một tuần sau, anh định trả lại một đứa con cho cô, kể từ đó, cô và anh sẽ đường ai nấy đi, đánh chết cũng không liên can gì nhau nữa!
Từ ‘Tôi’ nghẹn lại trong cổ họng, như có chút nghẹn ngào, cô thực sự sợ hãi, mẹ cô sẽ không tỉnh lại, và lần này, cô sẽ hoàn toàn mất đi người mẹ mà cô chưa từng có…
Với con trai, cô không muốn bỏ cuộc, cô phải cắn răng chịu đựng, cô phải sống sót qua tuần cuối cùng này.
Nhưng giờ phút này…
Cô thở dài một tiếng, u oán nói: “Bắc Minh Quân, bây giờ tôi rất mệt mỏi, tôi thật sự không có tâm trạng để tiếp đãi anh.
Anh đứng dậy đi, tôi khó chịu lắm…” Giọng cô cất lên một cách yếu ớt, trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh.
Người đàn ông này rõ ràng là lạnh lùng đến tận xương tủy, nhưng lại nóng như lửa đốt.
Bắc Minh Quân cảm nhận được sự mềm mại của tấm thân này nên vô cùng căng thẳng!
Không phải anh không nghe thấy sự mong manh trong giọng nói của cô, chỉ là … Sự yếu đuối của anh biết tỏ cùng ai đây?
Phần còn lại của cánh tay đứt đoạn được đào dưới bia mộ lên lại lần nữa hiện lên trong đầu anh khiến anh lạnh run.
Có ai biết trái tim anh đau đến mức nào khi chiến đấu, vật lộn giữa bầy sói để nhặt lại đôi tay mà anh căm ghét không?
Đôi tay đã được Đường Thiên Trạch cất giấu suốt 20 năm, đôi tay từng dùng dao sắc nhọn đâm vào ngực anh, đôi tay ấy… Là của mẹ anh…
Cho dù giờ phút này, nó vẫn còn chà xát trái tim anh hết lần này đến lần khá nhưng anh vẫn nhặt về!
Chết tiệt, cuối cùng anh vẫn không thể nhẫn tâm, vẫn phải nhặt về!
“Tịch Dao…” Anh cất giọng khàn khàn nhưng vẫn không hề đứng dậy: “Đừng cự tuyệt anh…”
Nói xong, anh liền cuối đầu hôn…
“Uhm… Đừng…” Cô quơ quào loạn xạ, đánh anh, người đàn ông này đang phát tiết trên người cô, anh sẽ còn làm gì nữa?
“Cho anh… Tịch Dao cho anh…”