CHƯƠNG 13
Cô không nghĩ tới gã này lại có lai lịch lớn như vậy.
Cô không nhịn được cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của cô.
Lúc nãy cô còn đắc ý vênh váo véo mặt của gã Bắc Minh Quân nữa kia đấy.
Hứ, cái đồ con ông cháu cha…
Cố Tịch Dao cảm thấy sóng lưng lạnh buốt.
“Tiểu Cố đi thôi, chúng ta đi qua đó chào hỏi tổng giám đốc Bắc Minh nào.
”
Cố Tịch Dao giật nảy cả người.
Cô nào dám lấy mặt nóng dán lên mông lạnh của gã kia chứ?
“Có chuyện này, tổng giám đốc Lý tôi hơi mắc đi vệ sinh, ngài có thể đợi tôi một chút được không…”
Lý Đỉnh Thịnh lắc đầu, nắm chặt cổ tay của Cố Tịch Dao không chịu buông.
Sau đó ông ta chỉ về phía Bắc Minh Quân đang có rất nhiều người vây xung quanh ở phía trước.
Đêm nay những người dẫn theo người đẹp đến tham gia đấu thầu giống như ông ta nhiều không đếm xuể.
“Tiểu Cố, cô nhìn xem, có biết bao nhiêu người tranh nhau nịnh bợ tổng giám đốc Bắc Minh, chúng ta không thể bị bỏ lại phía sau!”
Cố Tịch Dao liếc mắt một cái.
Bắc Minh Quân đứng đằng xa đang bị một đám phụ nữ vây quanh.
Cũng khó trách, trời sinh anh ta có dáng vẻ yêu nghiệt, hại nước hại dân, đi đến đâu là ruồi bâu đến đó.
Lý Đỉnh Thịnh không cho Cố Tịch Dao từ chối.
Ông ta ôm lấy Cố Tịch Dao đi nhanh vào đám đông.
Có điều đông quá làm bọn họ không thể chen vào được!
Lý Đỉnh Thịnh có chút nôn nóng, đột nhiên trong lòng nghĩ được một kế.
Lợi dụng người đông, ông ta giả vờ tách khỏi Cố Tịch Dao.
Rồi ngấm ngầm đẩy cô vào trong đám người.
Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy toàn thân bị ép nghiêng ngả.
Sau đó hình như nghe thấy được tiếng vải bị rách phía sau.
Không đúng rồi.
Chỗ nào đó dường như lành lạnh.
Ôi trời, đúng là bất thường rồi…
Ngay lập tức…
“A…”
Một tiếng thét chói tai vang lên trong hội trường!
Thoáng chốc, thời gian như ngừng lại.
Tất cả mọi người đều đứng im.
Chỉ còn lại tiếng thét của Cố Tịch Dao!
Thế là, mọi người bắt đầu tìm kiếm chủ nhân của âm thanh đó.
Sau đó vô cùng ăn ý mà nhường cho Cố Tịch Dao một lối đi riêng.