Tiếng người, cô không nghe lầm!
Đối phương là Cố Anh Thư dùng thủ đoạn không vẻ vang để chiến thắng vòng đấu thầu đầu tiên vào ngày hôm qua đó!!
Bắc Minh Quân lại nói tiếng người với cô ta!
Còn cô thì sao, Cố Tịch Dao cô xứng đáng bị ép nhảy lầu?
Cố Tịch Dao nghĩ vậy thì càng nghiến răng nghiến lợi.
Bắc Minh Quân giỏi lắm, tiêu chuẩn một trời một vực, tên khốn nạn vô nhân tính!
“Thật sao?” Cố Anh Thư lập tức kích động đến mắt mở hoa: “Em xem là anh Bắc Minh đã đồng ý rồi.
Hay là tối mai đến nhà em, em làm mấy món sở trưởng để anh nếm thử?”
Cố Tịch Dao càng tức giận, dựa vào đâu mà cô phải chịu đựng hai người này liếc mắt đưa tình như!
Vì thế, không đợi Bắc Minh Quân đáp lại, cô lập tức đến bên cạnh Bắc Minh Quân, to gan khoác cánh tay Bắc Minh Quân, một dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người khác, cười nói với Cố Anh Thư: “Ha ha… Quân đã đồng ý đi xem phim với tôi vào tối mai rồi, sợ là không thể đến nhà cô Cố…”
Cố Tịch Dao gọi một tiếng ‘Quân’, tên gọi vô cùng thân mật, cưng chiều.
Ngay cả cô cũng không nhịn được nổi da gà khắp người.
Quả nhiên sắc mặt Cố Anh Thư tái đi.
Cô ta trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao ôm chặt cánh tay của Bắc Minh Quân, không phải to gan bằng trời mà háo sắc bằng trời!
“Thật sao?” Cô ta cắn răng, khinh thường hỏi lại.
“Ha ha…” Cố Tịch Dao cười khanh khách, dứt khoát dựa cả người lên cánh tay Bắc Minh Quân.
Cô cười đến run rẩy cả người.
Cô ngước mắt lên nhìn Bắc Minh Quân một cái, đúng lúc tên này cũng nhìn xuống, chạm vào ánh mắt của cô…
Nụ cười của Cố Tịch Dao hơi cứng lại, má ơi, ánh mắt của tên này còn có thể lạnh hơn nữa không?
Nhưng diễn kịch phải diễn đến cùng, cô bất chấp, cúi đầu xuống rúc vào trong lòng Bắc Minh Quân, cố ý xấu hổ cười nói với Cố Anh Thư: “A… Cô Cố không biết cũng không lạ, Quân là cách gọi thân mật của tôi với anh ấy.
Anh ấy nói mình là cậu hai nhà họ Bắc Minh, gọi thẳng tên là Quân…”
Hàm dưới của Bắc Minh Quân không dấu vết kéo ra.
Cố Anh Thư híp mắt lại: “Anh Bắc Minh, anh thật sự để cô ta tùy tiện làm bậy sao? Chẳng lẽ anh thật sự coi trọng cô ta?”
“Ai da~ Mấy lời này của cô Cố là có ý gì thế? Sao lại nghe thấy mùi chua nồng nặc thế này?” Cố Tịch Dao nhìn sắc mặt xanh mét của Cố Anh Thư, trong lòng không biết vui vẻ đến mức nào.
Nhưng không ngờ, cánh tay của Bắc Minh Quân đột nhiên rút ra, tránh khỏi tay cô …
Cô còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt anh đã kéo ngược cả người cô vào trong lòng, hạ môi xuống…
“Ưm…” Cố Tịch Dao kinh hãi.
Nụ hôn này, tới quá đột ngột, cho nên ở chỗ này, ngoại trừ Bắc Minh Quân, những người khác đều ngơ ngác.
Cố Anh Thư kinh ngạc đến cỡ nào càng không cần phải nói.
Tôn Quân Hạo sửng sốt một lúc, sau đó lập tức che giấu kỹ.
Cố Tịch Dao lại mặt mày tức giận!