Một câu nhiều tiền, đâm cho khóe mắt Cố Tịch Dao cay cay.
Tiền?
Cô cũng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, nếu như không phải có Cố Anh Thư cắm một chân vào giữa, năm đó nếu như không có mười lăm tỷ kia, cô và Khởi Hiên có phải còn có hi vọng không?
Nhưng mà, năm năm qua, mọi chuyện cũng đã thay đổi quá nhiều, con trai cũng đã dần trưởng thành, cô còn trở về được sao?
Không trở về được nữa đi?
Người có cuộc sống tồi tệ như cô, làm sao còn có tư cách trở về bên cạnh thiếu niên hiền hòa không nhiễm một hạt bụi nào chứ?
Cô sợ làm dơ sự sạch sẽ của anh ta.
Ngước đôi mắt trống rỗng lên, liếc mắt nhìn Tôn Quân Hạo, miệng cô hơi mỉm cười: “Vậy sao.
Coi như tôi thích tiền đi.
Thật xin lỗi, bạn học Tôn, chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước tôi cũng không muốn nhắc lại nữa.
”
Nói xong, cô giống như năm đó, bước vòng qua Tôn Quân Hạo, cúi đầu đi ra ngoài…
***
Lúc trở lại bàn ăn.
Bắc Minh Quân đã ăn xong.
Trên đôi môi sạch sẽ của người này, thậm chí còn không hề có chút váng dầu nào cả.
Thậm chí Cố Tịch Dao còn nghi ngờ có khi nào anh ta ăn không khí không, tại sao có thể sạch đến mức độ này chứ!
Cố Anh Thư ngồi ở một bên, vẻ mặt tươi cười đúng chuẩn.
Thấy Cố Tịch Dao đã về, Bắc Minh Quân không cho cô thời gian từ chối, vừa đứng dây, vừa cầm áo khoác để trên ghế dựa, rồi trầm giọng nói: “Đi tính tiền.
”
“Hả?” Cố Tịch Dao ngu người.
Cố Anh Thư có hơi hả hê giơ tay gọi người phục vụ đến.
Khi bill đưa đến trước mặt Cố Tịch Dao, tổng cộng là 26 triệu 999 ngàn đồng.
Mức giá ở thành phố A thật là đắt đỏ, mẹ nó chịu không nổi mà.
Khẽ cắn răng, u oán trợn mắt nhìn Bắc Minh Quân, gọi một đống đồ ăn, nhưng mà mới ăn được mấy đũa, còn trêu hoa ghẹo bướm dẫn Cố Anh Thư đến!
Ăn xong rồi, lau miệng sạch sẽ, một câu “đi tính tiền”, đã ăn sạch nửa tháng tiền lương của giai cấp công nhân như cô
Bắc Minh Quân, anh đúng là nhà tư bản ác độc mà, vừa hẹp hòi vừa thu dai, còn biết hút máu nữa!
Coi như anh lợi hại!
Mắt Cố Tịch Dao lướt qua những món ăn trên bàn bị cô phá hư, má ơi, đây chính là bạc trắng bóng đó, cô đang tự cắt thịt mình mà…
Phải tìm cơ hôi, đi báo cáo chi phí công tác với ông cụ Bắc Minh thôi, hu hu…