Cô không ngờ đến, Bạch Điệp Quý lại hỏi… một vấn đề trần trụi như vậy.
Gương mặt cô lập tức ửng đỏ.
Cô vô thức nhìn sang Bắc Minh Quân, mới nhận ra ánh mắt anh u ám vô cùng, anh nhìn chằm chằm cô, dường như anh cũng rất muốn biết đáp án…
Lần đầu tiên với ai sao?
Đêm cô mười tám tuổi đó, trong căn phòng tối, người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của cô rốt cuộc là ai?
Nói thật, đáp án này đến bản thân cô cũng không rõ.
Cô đỡ trán, nhíu mày, bất lực nói: “Chuyện này… tôi có thể đổi sang thử thách không?”
Bạch Điệp Quý nhướng mày, cười: “Đương nhiên có thể.
Có điều, thử thách là… cô bắt buộc phải hôn một người được rút trúng trong một phút!”
“Hả?” Cố Tịch Dao ngạc nhiên.
Ván thứ hai bắt đầu, chai rượu lại tiếp tục chuyển động, cuối cùng miệng chai chỉ vào Antony.
“Wow! Trúng lớn rồi!” Antony thích thú hét lên.
Gương mặt Sở Dung Triết trở nên buồn sầu.
Bạch Điệp Quý nhướng mày, nở nụ cười vô cùng sâu.
Gương mặt Bắc Minh Quân vẫn lạnh lùng như cũ, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì trong ánh mắt anh.
Cố Tịch Dao run rẩy.
“Haha, Dao, nào, muốn thử kiểu Pháp hay kiểu Mỹ? Tôi không để ý đâu!” Antony hiển nhiên là vô cùng phấn chấn, chu môi ra háo hức được thử.
“Chuyện đó… Antony…” Cố Tịch Dao nhìn gương mặt đẹp đẽ đáng yêu của Antony, tuy anh rất quyến rũ, nhưng cô không thể nào mà hôn anh được.
“Phải hôn một phút đó!” Antony dịu dàng nói, đôi mắt lấp lánh mong chờ nhìn Cố Tịch Dao.
Cô ngơ ra, đàn ông nhà họ Bắc Minh đều thật sự rất đẹp trai…
Cô nhận ra, lông mi của Antony vừa cong vừa đáng yêu, ngược lại với Bắc Minh Quân tuy dài nhưng rất lạnh lùng.
Thấy gương mặt vui vẻ của Antony ngày càng gần, đôi môi hai người cũng sắp chạm vào nhau.
Đột nhiên: “A…”
Chỉ nghe thấy Antony kêu lên một tiếng.
Bắc Minh Quân bá đạo nhéo tai Antony, kéo anh ra phía sau.
Cố Tịch Dao ngơ ra, đối diện với một cặp mắt u ám.
“Cậu hai Bắc Minh, cậu không tuân thủ quy tắc luật chơi nha!” Bạch Điệp Quý cảnh cáo anh.
Antony oán giận trừng mắt với anh hai: “Đến cả em ruột mà anh cũng ra tay, không phải ba nói anh ghét người phụ nữ này sao?”
Gương mặt Bắc Minh Quân trầm xuống, lập tức kéo Cố Tịch Dao đang ngồi trên sofa dậy.
“Đi!”
Quả đúng là một khí thế khiến người ta không thể làm ngơ.
“Hả?” Cố Tịch Dao ngơ ra, Bắc Minh Quân này nói đến là đến, nói đi là đi, hoàn toàn không biết đằng nào mà lần.
Ánh mắt anh lạnh lùng: “Lẽ nào cô muốn ở lại, hôn từng người một?”