Không phải anh chẳng thà đẩy cô ra ngoài làm mục tiêu sống cũng phải bảo vệ sao Sunny thật tốt sao?
Bây giờ là chuyện gì thế này?
Bàn tay của anh ta nắm chặt không buông cánh tay cô nào giống đang diễn kịch chứ?
“Cậu hai Bắc Minh!” Bạch Điệp Quý không nhìn nổi , lập tức trừng mắt với Cố Tịch Dao, sau đó đẩy kéo mạnh cô ra khỏi cánh tay của Bắc Minh Quân: “Cô ra đây, tôi có lời muốn nói với cô!”
“Này…” Cố Tịch Dao chấn động không nhỏ, nhưng Bắc Minh Quân lại nắm chặt không buông tay cô.
Mặc cho Bạch Điệp Quý lôi kéo cô ra sao g cánh tay kia của Bắc Minh Quân cứ như đóng đinh, không buông lỏng chút nào: “Đau…”
Bạch Điệp Quý cũng không để ý đến cổ tay đã bị kéo đến đỏ rực của Cố Tịch Dao, anh ta quát lên với Bắc Minh Quân: “Cậu điên rồi phải không, nhất định phải làm ầm ĩ trước mặt mọi người như vậy mới được?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Minh Quân liếc nhìn Bạch Điệp Quý, khóe môi mỏng hơi cong lên: “Người làm ầm ĩ chính là cậu!”
Trong lúc nhất thời hai người đàn ông cao to đứng đối đầu với nhau, thậm chí có thể nhìn thấy lửa giận bừng bừng trong mắt họ.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên nghẹt thở.
Thậm chí lúc này trong hội trường đã có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn lại đây.
Khóe mắt Tô Ánh Uyển rưng rưng nhưng vẫn đẹp đến không gì tả nổi.
Cố Tịch Dao thì thảm hơn nhiều, cô đang bị kẹp giữa hai người đàn ông.
Không cẩn thận trở thành bia đỡ đạn.
Hai tay cô bị nắm đến phát đau, cô nhăn mặt rất mất mặt nói một câu” “Ặc cái kia… Tôi mắc tiểu…”
Bạch Điệp Quý hơi ngẩn ra.
Tô Ánh Uyển lặng lẽ giữ dáng vẻ tao nhã.
Bắc Minh Quân nhíu chặt mày, gương mặt vốn không hề có cảm xúc của anh lại bị một câu nói chẳng có khí tiết gì của cô chọc cho nổi giận.
Nhớ tới buổi chiều lúc ở sân golf con trai nhào tới ôm chân của chủ tịch Bùi gọi ‘Ông ngoại’, ngáng chân sau cua anh.
Bây giờ người phụ nữ Cố Tịch Dao này trong lúc anh cần cô ở bên cạnh nhất thì cô lại dám nói cô mắc tiểu.
“Không cho đi!” An không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên.
Trong con người lạnh lẽo lóe lên đốm lửa.
Tô Ánh Uyển trố mắt !
Vẻ mặt Cố Tịch Dao quýnh lên, anh là đồ bạo quân.
Bắc Minh Quân mím môi, mắt lạnh liếc nhìn Bạch Điệp Quý, sau đó lại liếc mắt nhìn Tố Ánh Uyển, giọng nói tịch mịch lạnh lẽo cất lên: “Lão Bạch, tôi và Ánh Uyển đã chia tay rồi, cậu phải chấp nhận sự thật này thôi!”
‘Oanh’ một tiếng.
Giống như có ba viên đạn bắn vào đầu ba người bọn họ.
Bạch Điệp Quý chấn kinh.
“Cậu hai Bắc Minh, người yêu nhau chia tay rồi hợp lại vốn dĩ là chuyện thường xảy ra, sao cậu lại xem là thật chứ, hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy… ”
Cố Tịch Dao kinh ngạc: “Ặc, chia tay rồi…”
Cô không thể nào nghĩ tới Bắc Minh Quân lại chia tay với ánh trăng sáng của anh rồi?