Ngoan ngoãn im lặng.
Cô chỉ là dùng ánh mắt sắc như dao không ngừng cắm lên người anh.
Tô Ánh Uyển bị nụ hôn lúc nãy của Bắc Minh Quân dọa sợ.
Trên gương mặt xinh đẹp mềm mại kia nước mắt sớm đã giàn giụa, cô ta u oán liếc nhìn Bắc Minh Quân một cái: “Anh nỡ lòng sao? Quân, mười năm tình cảm, anh nỡ lòng sao?”
Mười năm! Cố Tịch Dao chấn động!
Nhưng cô chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Quân xẹt qua màng nhĩ: “Bất cứ chuyện gì cũng có lúc nên kết thúc.
Ánh Uyển à, là em muốn kết thúc mà anh cũng chẳng có ý khác.
”
Đúng là giọng điệu lạnh lùng, vô tình.
Phảng phất như con số mười năm này trong mắt Cậu hai Bắc Minh chỉ là hạt cát lọt qua kẽ tay, thoáng cái trôi đi mất.
Dường như đối với anh mà nói mười năm chẳng tính là gì.
Bất cứ chuyện gì cũng nên kết thúc bao gồm cả tình cảm.
Trái tim của Cố Tịch Dao run lên.
Lúc này, trên du thuyền vang lên tiếng nhạc du dương.
Mọi người bắt đầu dồn dập nhảy múa…
Bắc Minh Quân chợt ôm sát Cố Tịch Dao, đi thẳng vào sàn nhảy.
Bỏ mặc Tô Ánh Uyển đứng ngẩn ra ở đó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cố Tịch Dao bị anh lôi mạnh vào sàn nhảy, bị anh mạnh mẽ ôm lấy chầm chậm bước theo nhảy của anh.
Cố Tịch Dao cảm thấy mình như con rối mặc cho anh điều khiển.
“Cái kia… Bắc Minh Quân…” Cô ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực dày rộng của anh, giọng nói hơi khàn khàn.
Cố Tịch Dao nhìn đường nét hoàn mỹ dưới cằm, gương mặt tuấn tú như tạc tượng của anh thổn thức không thôi.
Sao lại có người bạc tình như vậy chứ? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ một tiếng kết thúc đã chấm dứt tình cảm mười năm với Sunny.
Chẳng biết tại sao trong lòng cô mơ hồ cảm thấy thương tiếc.
Có lẽ cô thương tiếc cho Sunny, cũng có thể là cô đang thương tiếc cho bản thân.
Cố Tịch Dao bĩu môi, thấp giọng hỏi: “Bắc Minh Quân, anh thật sự vứt bỏ Sunny sao? Tình cảm mười năm của các người đúng là chỉ một câu “chia tay” thì có thể coi như xong sao…vậy, vậy con trai của hai người phải làm sao?”
Đôi mày rậm của Bắc Minh Quân không khỏi nhíu chặt, anh cụp mắt liếc nhìn người phụ nữ trong ngực.
Khóe môi anh hơi cong lên, con ngươi âm trầm đáng sợ: “Ai nói cho em biết, đó là con trai của anh và cô ta?”
“Ặc?” Cố Tịch Dao ngẩn ra hồi lâu, gần như không dám nhìn vào ánh mắt đáng sợ kia của anh, cô nuốt nước bọt: “… Không phải sao?”
Anh ta bỗng nhiên hơi nhếch môi cười: “Cố Tịch Dao, hình như em rất để ý con trai của anh, tại sao vậy sao?”
Cố Tịch Dao bị anh nhìn chăm chú đến chột dạ, ánh mắt lơ lửng không dám nhìn thẳng: “Tại sao gì chứ? Ai, ai để ý chứ?”
“A…” lần đầu tiên anh mỉm cười.
Trong ký ức của Cố Tịch Dao, khuôn mặt lạnh băng, cứng đờ ngàn năm không đổi của người đàn ông này gần như chưa bao giờ tồn tại nụ cười.