Tôn Quân Hạo giữ vững vẻ lịch sự, lễ độ cười đáp lại: “Phó tổng giám đốc khách khí rồi, sau này tôi đây còn cần phó tổng giám đốc giúp đỡ nhiều.
”
Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Cố Kiệt Đại đã trả lời trước: “Hahaha! Cố vấn Tôn, anh quá khiêm tốn rồi, với tài năng của anh, tuyệt đối là giỏi hơn con gái tôi, tôi nên cảm ơn anh mới phải.
”
Nghe lời Cố Kiệt Đại nói, có vẻ cực kỳ tán thưởng Tôn Quân Hạo.
Cố Tịch Dao yên lặng lắng nghe, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Tôn Quân Hạo.
Cô nhớ là hôm đó ở quán đồ ăn Trùng Khánh, Tôn Quân Hạo hỏi cô ở cửa nhà vệ sinh: “Cô không tò mò sao? Không tò mò, vì sao tôi muốn vào Cố thị sao? Không tò mò vì sao tôi lại làm con chó bên cạnh Cố Anh Thư sao?”
Ánh mắt của Tôn Quân Hạo lại nhìn về phía cô, cô tránh đi theo phản xạ.
Nói thật lòng, sự tò mò của cô về Khởi Hiên, nhiều hơn Tôn Quân Hạo rất nhiều.
Cô tò mò hôm đó Tôn Quân Hạo lái xe đón Khởi Hiên đi đâu? Cô tò mò mấy năm nay, rốt cuộc Khởi Hiên sống thế nào?
Thế nhưng, mỗi điều cô tò mò, đều không hỏi thành lời.
“Ba! Tiệc chào mừng có thể kết thúc chưa? Khiến cả công ty chướng khí mù mịt, ảnh hưởng đến công việc của mọi người!” Cố Anh Thư kiên nhẫn một buổi sáng, cuối cùng cũng không nhịn được mà than vãn.
Cố Kiệt Đại không vui nhìn Cố Anh Thư, kéo cô sang một bên, thấp giọng nói: “Con không biết hiện giờ chị con là tâm phúc trước mặt tổng giám đốc Bắc Minh sao? Đắc tội nó có gì tốt chứ? Con kiềm chế chút cho ta!”
Cố Anh Thư bị ba mắng, quả thật ngoan ngoãn hơn không ít.
Nhưng biểu cảm tái xanh trên mặt và ánh mắt oán hận, đã bán đứng cảm xúc của cô ta.
Cố Tịch Dao đương nhiên không thèm đặt những thứ này trong lòng.
Ngược lại, dùng tư thái của người ngoài cuộc, nhìn ba con Cố thị đối chọi mặt đỏ tía tai.
Tôn Quân Hạo nhìn ba con Cố thị thì thầm ở không xa, lại nhìn Cố Hạnh Nguên, nhẹ giọng hỏi: “Phó tổng giám đốc, đối với cô mà nói, Cố thị thật sự quan trọng đến thế sao?”
Cố Tịch Dao ngây người.
Ngước mắt, nhìn Tôn Quân Hạo.
Cô không ngờ ông ta sẽ đột nhiên hỏi như vậy.
Mà câu hỏi này, Bắc Minh Quân từng hỏi cô nhiều lần, đối với cô mà nói, Cố thị thật sự quan trọng đến thế sao?
“Ha…” Cô cười thê lương, nhớ tới Bắc Minh Quân, đầu hơi đau, dường như trong cuộc đời cô, cứ luôn vô tình nhảy ra ba chữ “Cố Minh Quân”: “Vì sao Cố vấn Tôn lại hỏi vấn đề này?”
Mắt Tôn Quân Hạo lóe lên: “Rõ ràng Cố thị đã bị Bắc Minh thị loại rồi, phó tổng giảm đốc cũng có cách cải tử hoàn sinh, khiến tổng giám đốc Bắc Minh phá lệ thay đổi ý kiến! Nhất định phó tổng giám đốc đã dùng không ít cách đúng không? Nếu Cố thị không quan trọng, sao phó tổng giám đốc phải hao tâm tốn sức như thế chứ?”
“Vậy sao? Đến ông cũng thấy như vậy?”
Cô cười cay đắng, mọi người sao mà biết được, ba mẹ đẻ phản bội lại chính mình, loại đau khổ này sao có thể nói thành lời?
Tôn Quân Hạo thấy nụ cười thê lương của cô, không khỏi ngây người.
Nhưng rất nhanh liền che đậy đi.
“Không phải là tôi thấy như vậy, mà là có người thấy như vậy.
” Tôn Quân Hạo nói lấp lửng.
“Có người? Ai?” Cô vô thức nghĩ tới một cái tên, nhưng không hỏi ra miệng.
Tôn Quân Hạo quan sát nhạy bén: “Cô đoán được rồi, không phải sao?”
“Không… Tôi không đoán được.
” Có lẽ là sợ bị nhìn thấy tâm tư, cô bỗng quay người lại, muốn rời đi.