Cô nhìn Tôn Quân Hạo chăm chú sáng tạo bản vẽ, đối với người không có chút hiểu biết nào về kiến trúc như cô, càng nhìn càng mơ hồ…
Có lẽ là vì gần đây đêm ngủ không ngon, cô chỉ ngồi tay chống cằm, cứ ngủ gật gù như thế…
Cùng lúc đó, tầng cao nhất của Bắc Minh thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Người đàn ông đẹp trai mà lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc to rộng, đôi mắt như chim ưng nhìm chằm chằm vào mọi động thái trên màn hình máy tính.
Tình hình ở nơi thi đấu tầng 13, hiển thị trên màn hình máy tính của anh thông qua vô số máy quay giám sát.
Ngón tay thon dài cầm lấy chuột, ấn vào khung màn hình riêng của đội Cố thị.
Vì thế, dáng vẻ tay chống cằm, nhắm mắt nhàn nhã ngủ gật của Cố Tịch Dao hiện ra trước mắt anh…
Đôi mắt sắc lạnh của anh vô thức trở nên dịu dàng hơn.
Mấy ngày không gặp, hình như người phụ nữ này gầy hơn rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, cũng có chút nhợt nhạt.
Nhớ tới dáng vẻ cô giương nanh múa vuốt trước kia, môi anh bất giác nở nụ cười.
Cô nhắm mắt, ngủ cực say giấc dưới máy quay.
Mày hơi nhíu lại, rõ ràng trong lòng cô nhóc này rất ghét xây dựng, nhưng lại bị ép không thể không đối mặt với nó.
Dường như sợ bị người khác phát hiện, thỉnh thoảng cô còn cố mở mắt ra, sau đó, bờ mi dài cong vút lại từ từ hạ xuống…
Đề thi đầu tiên là bản vẽ, mới qua được một nửa thời gian.
Cố Tịch Dao ngủ gật, suýt chút nữa đập đầu lên bàn.
“… Cô không sao chứ?” Tôn Quân Hạo liếc nhìn.
“Ừ…” Cô dụi mắt buồn ngủ, cố gắng vờ bình tĩnh: “Không sao…”
Che miệng, lén lút ngáp một cái, liếc nhìn máy tính của Tôn Quân Hạo: “Vẽ xong chưa?”
“Chưa, chắc là còn cầm một lúc nữa.
”
“Ừ…” Cô mím môi, nhìn qua các lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị đang ngồi ngay ngắn ở phía trên nơi thi đấu.
Kiên nhẫn một chút, sau đó vẫy tay với trưởng phòng kiến trúc – Vương Khải Nhân.
Trước kia khi còn là thư ký ở Bắc Minh thị, trong hội nghị cấp cao, Vương Khải Nhân và cô từng gặp nhau vài lần.
Vừa thấy Cố Tịch Dao vẫy tay, Vương Khải Nhân vội vàng lễ phép đi tới.
“Cô Cố, xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Cố Tịch Dao từng là thư ký bên cạnh tổng giám đốc Bắc Minh, đương nhiên Vương Khải Nhân không dám đắc tội.
Tôn Quân Hạo liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Sao thế?”
Cô sững sờ, lúng túng cười với Vương Khải Nhân, ấp a ấp úng: “Cái đó, tôi muốn đi vệ sinh…”
Sau khi ngủ dậy thì muốn đi vệ sinh, cô Cố này thật sự là kẻ lười tiêu chuẩn.
Cố Tịch Dao ngại ngùng cảm ơn Vương Khải Nhân, vội vàng vào nhà vệ sinh.
Trên thực tế, khi ngủ gật vừa rồi, bụng dưới của cô đã hơi đau âm ỉ.
Vào nhà vệ sinh, rửa mặt, giúp bản thân tỉnh táo hơn.