Dương Dương không hay đi bộ, trước kia đều đi xe của trường về nhà, chỉ có duy nhất lần đó là đi bộ, còn là lần cậu thi rất kém, không dám về nhà gặp mẹ, kết quả bị quản gia nhà họ Bắc Minh nhận nhầm thành Bắc Minh Tư Trình, tóm về nhà.
Trình Trình liếc nhìn cậu: “Đến phòng khám của Linda đã bỏ lỡ xe của trường rồi, giờ chúng ta nhất định phải đi bộ về nhà.
Vì trên người anh không có nhiều tiền để bắt taxi.
”
“A huhu… Sớm biết thế, trước lúc ra ngoài đã xin chú ba một ít, Đứa nhỏ không có tiền thật sự thảm vô cùng…” Dương Dương mặt mày oán trách: “Bắc Minh Tư Trình, sao làm cậu chủ nhỏ của nhà cậu lại nghèo thế này chứ?”
Trình Trình nhíu mày theo thói quen, mang theo vẻ trầm ổn không phù hợp với tuổi của mình: “Ở nhà họ Bắc Minh, áo đến đưa tay cơm đến há miệng, ra ngoài có lái xe đưa đón, đi đâu chỉ cần mở miệng, liền có người thu xếp thay em, căn bản em không cần nghĩ đến tiền, đương nhiên sẽ có người làm hết cho em.
”
“… Huhu, cũng phải…” Dương Dương nhớ lại khoảng thời gian này ở nhà họ Bắc Minh, dường như đúng là như vậy.
“Mặc dù mỗi ngày mẹ đều để ít tiền ở nhà, nhưng anh không cần dùng thì không dùng.
”
“Ừ, mẹ kiếm tiền rất vất vả.
” Điểm này Dương Dương rất đồng ý.
Điểm giống nhau duy nhất của hai anh em, chính là đều thương mẹ.
“Vì thế, Cố Dương Dương, đừng làm nũng giống như công tử bột, đi thôi!”
Câu này của Trình Trình, làm Dương Dương tức đến mức suýt hộc máu.
“Này, hai người chúng ta ai mới xuất thân là công tử bột thế? Vậy mà cậu không biết xấu hổ cười nhạo tôi?”
“Ừ.
Được rồi, em đúng hơn, em là ếch xanh, anh là hoàng tử.
”
“Phụt…” Dương Dương tức đến thổ huyết, nội thương thảm trọng: “Bắc Minh Tư Trình, cậu đủ rồi nhá, cậu còn dám mắng tôi nữa, tôi sẽ bảo mẹ đuổi cậu đi…”
“…” Trình Trình im lặng.
“Hừ, biết ngay điểm yếu của cậu chính là sợ mẹ không cần cậu mà!”
Từ khi Dương Dương ra đời, đã được mẹ ôm trong lòng, bú sữa của mẹ, là đứa trẻ lớn lên dưới tình yêu thường của mẹ, tình cảm sâu sắc suốt 5 năm với mẹ, đứa trẻ trầm tính như Bắc Minh Tư Trình há có thể so sánh được?
Lúc này Dương Dương cực kỳ đắc ý.
Một giây sau, lại đổi thành Dương Dương kéo Trình Trình đang cúi đầu đi, hùng dũng oai phong ngẩng đầu sảu bước về phía trước…
Cố Tịch Dao ra khỏi chợ, xách một túi đồ ăn to.
Khi cô đang đi xuyên qua con hẻm để về nhà…
Có một chiếc xe sang màu đen sang trọng đỗ ở đầu ngõ, chắn đường đi của không ít người!
Chiếc xe quen thuộc kia, lòng cô vô thức thắt lại.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy biển số xe phía đuôi xe, càng thêm chắc chắn chủ nhân của chiếc xe này!
Bắc Minh Quân!
Sao tên này lại ở đây?
Xách túi đồ ăn to, lúc này mới phát hiện vừa rồi vội vàng ra khỏi cửa, không mang theo điện thoại.
Vì thế vội vàng đi tới…
Bắc Minh Quân ngồi trong xe, lặng lẽ hút thuốc.