Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Ngón tay cô bất giác sờ lên mặt giây chuyền, hình như là được làm bằng kim loại, hình dạng dài đơn giản, góc cạnh ở bốn phía được mài phẳng nên sờ lên cảm giác rất trơn láng, tuy nhìn có vẻ không phải quá quý giá nhưng rất đặc biệt, sợi dây chuyền phản chiếu dưới ánh hoàng hôn một ánh sáng lóa mắt.

Ở phía cuối của mặt dây chuyền khắc một chữ tiếng anh nhỏ: [V.

Q].

Anh nhếch môi, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua ngực cô nhưng không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại bá đạo nói: “Không có sự cho chép của tôi thì không được tháo ra.


“Này, anh là thổ phỉ à, cho dù không cho tôi tháo ra thì ít nhất cũng phải cho tôi biết mỗi ngày tôi đang đeo trên cổ thứ gì chứ?” Cô không nghe theo mà hét lên.

“Nếu như nó có thể trừ tà thì cũng tốt, nhưng lỡ như đây là đồ gì không rõ ràng…”
“Im miệng!” Anh lãnh khốc quay người đi, trên khuôn mặt khôi ngô lướt qua một tia giận dữ, anh có ý tốt muốn tặng cô mặt dây chuyền này, người phụ nữ này lại có thể đem nó ra để trừ tà? Anh nén giận rồi ném cho cô một câu: “Đi thu dọn đồ đạc, tôi đưa cô vào thành phố.


Sau đó anh không thèm quay đầu lại đi vào tòa lâu đài cổ.

Cố Tịch Dao nhìn theo bóng lưng rắn rỏi và kiêu ngạo của anh, có mù cũng cảm nhận được người đàn ông này đang tức giận.

Ngón tay cô sờ vào mặt dây chuyền trước ngực, trừ chữ V.

Q ra thì cô ngắm rất lâu cũng không nhìn ra rốt cuộc đây là gì.

Vốn dĩ tặng cô dây chuyền kim cương thì cô còn có thể cầm đi bán được ít tiền, tặng dây chuyền bằng ngọc còn có thể giải trừ xui xẻo, nhưng anh tặng một mặt dây chuyền kim loại như vậy có bán được nửa xu không?
Cái tên này tức giận cái gì vậy?
….

Màn đêm buông xuống.

Tài xế lái xe một mạch đưa bọn họ đến quảng trường đêm của thành phố Barcelona phồn hoa.

Barcelona có tiếng là một thành phố hội họp của Châu Âu, mỗi tối thứ 6 thứ 7 là khi mà thành phố này sôi nổi nhất, phố Libo, phố Carrer Dels Mirallers, phố Carrer de Montcada, khắp nơi đều là quán bar, quán cà phê, club, sàn nhảy, những nơi phục vụ cuộc sống về đêm… có thể mở đến 2 3 giờ sáng, có những nơi thậm chí vui chơi xuyên đêm.

Cố Tịch Dao đi theo Bắc Minh Quân, họ đi vào một quán bar có một hầm rượu nổi tiếng, cô không ngờ là khi cô phóng tầm mắt nhìn đi thì có thế thấy ở mọi nơi trong quán bar có nhiều người với đủ chủng tộc và màu da, mọi người đang ăn uống linh đình, khắp nơi đều là tiếng reo hò và tiếng nói cười.

Những mùi vị của rượu xen lẫn với nhau ập vào mũi cô.

“Hey, Vicent, lâu quá rồi không gặp!” Người lên tiếng là một người Tây Ban Nha có mái tóc đỏ nói tiếng Trung không chuẩn lắm, người đàn ông tóc đỏ là ông chủ của quán bar này.

Còn Bắc Minh Quân là khách quen của chỗ này, anh nhếch môi rồi gật đầu, sau đó dùng tiếng Tây Ban Nha giao lưu vài câu với người đàn ông tóc đỏ.

Ngay sau đó, người đàn ông tóc đỏ liền bật cười.

Bắc Minh Quân quay người lại nhắc nhở Cố Tịch Dao một câu: “Ở đây đợi tôi, đừng có chạy lung tung, tôi đi một chút rồi về.


Nói xong anh liền đi theo người đàn ông tóc đỏ đó.

Tuy Cố Tịch Dao không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng cô đã ở Mỹ 5 năm nên cô có thể nói tiếng Anh rất lưu loát.

Lúc nãy cái tên Vicent mà người đàn ông tóc đỏ đó gọi chắc là tên tiếng Anh của Bắc Minh Quân, ngón tay cô bất giác sờ lên mặt dây chuyển trước ngực, lúc này mới nhớ đến V.

Q chính là viết tắt của tên anh.

Bắc Minh Quân tặng mặt dây chuyền kim loại có khắc tên anh, rốt cuộc có ý gì?
Dường như có thứ gì đó chạm phải tim cô làm tim cô đập thình thịch,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui