Một giọng nói đủ để làm nhiệt độ trong phòng thấp đi 18 độ chậm rãi vang lên.
“Bắc Minh Tư Trình, rốt cuộc là ai dạy con vô lễ với người lớn như vậy?”
Cái thân hình nhỏ bé đang ủ trong chăn nằm trên giường dù sao cũng mới 5 tuổi, nghe tiếng quát tháo bất ngờ này xông tới thì vẫn là sợ hãi run rẩy.
Lúc này Dương Dương mới mở to đôi mắt lim dim liếc nhìn cái người khốn kiếp ở bên cửa.
Cậu bĩu môi, ánh mắt nảy ra mấy tia lửa: “Cô ta không phải là người lớn, cô ta là đồ hồ ly tinh mơ tưởng hão huyền làm mẹ con!”
Thực ra Tô Ánh Uyển đã bắt đầu từng bước công khai từ tối qua.
Dương Dương cứ cảm thấy người phụ nữ này chẳng tốt đẹp gì, ngoài mặt thì dỗ dành cậu, hỏi han ân cần, nhưng cậu nhìn cô ta không thuận mắt.
Bởi vì cô ta nói cô ta là người phụ nữ của ba cậu!
Thế là Dương Dương liền trốn vào nhà vệ sinh gọi cho Trình Trình một cuộc điện thoại ngay trong đêm, Trình Trình nói với cậu, người phụ nữ của ba là hồ ly tinh, sau này rất có khả năng sẽ làm mẹ của hai cậu, cho nên vì mẹ, hai cậu tuyệt đối không thể để cho bà cô phiền phức này thừa dịp được.
Đôi mắt sâu của Bắc Minh Quân khẽ nheo lại, anh bước vài bước đến bên giường, sau đó giơ cánh tay mạnh mẽ ra, không chút nể nang bắt đầu lôi mạnh cái thân hình nhỏ bé đó từ trong chăn ra.
“AAAAAAA….
” Dương Dương theo phản xạ hét lên, nhưng vẫn còn chưa kịp vùng vẫy thì bỗng nhiên bị Bắc Minh Quân túm chặt lấy hai bàn chân nhỏ nhắn, cả người cậu nhanh chóng bị treo ngược giữa không trung.
Máu đột nhiên toàn bộ dồn lên não.
Bốp~.
Một tiếng đánh mạnh vang lên, anh đánh vào cái mông mềm mềm hồng hồng của Dương Dương.
“Oa hu hu…” Một giây sau nước mắt Dương Dương đã tèm lem, cậu khóc lóc om sòm.
Tô Ánh Uyển nhìn thấy cảnh này thì không khỏi trợn tròn mắt.
Hình Uy đứng bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh thay cậu chủ nhỏ Trình Trình.
“Bắc Minh Tư Trình, 5 năm nay con sống uổng phí rồi phải không? Phép tắc của con đâu, bị con cún của con ăn rồi hả?”
Ngay lập tức lại bộp bộp trên mông của Dương Dương
“Oa hu hu hu, mấy cái phép tắc chết tiệt của ông, bố mày không cần ông nữa, đồ ông bố khốn kiếp, tôi cần mẹ tôi, mẹ tôi cơ…hu hu…”
Bốp!
“Con có gan thì nói lại lần nữa đi, ai là bố mày, hả?”
“Hu hu…aaa… người xấu! Ba là người xấu người xấu người xấu!!! Con muốn mẹ cơ, mẹ ơi, mẹ ơi…”
Tiếng gọi mẹ này chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa.
Cái nét mặt sắc như dao đó của Bắc Minh Quân càng lạnh lùng hơn.
Dương Dương bị treo ở giữa không trung, từ trước đến nay có khi nào cậu phải chịu nhục nhã như vậy, đã vậy còn ở trước mặt đồ hồ ly tinh đó nữa!
Tô Ánh Uyển sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng cô ta không hề thấy tội nghiệp đứa trẻ, cô ta chỉ là không ngờ rằng Bắc Minh Quân trước nay lãnh mặc không chút cảm xúc, ưu nhã không hay phát cáu lại cũng…lại cũng có lúc nổi cơn thịnh nộ như vậy.
Hình Uy cũng chưa từng thấy chủ của mình tức giận đến mức này với cậu chủ nhỏ Trình Trình, hơn nữa còn tự tay đánh đập cậu chủ nhỏ.